Mưa vẫn rơi lất phất, từng giọt thấm vào chiếc áo khoác mỏng của Lục Tiểu Ngôn, lạnh buốt như chính nỗi bất an trong lòng cô. Cô bước đi vội vã trên con phố quen thuộc của thành phố S, đôi giày vải cũ kỹ bị ướŧ áŧ làm bước chân cô nặng nề hơn. Trong đầu cô, những câu hỏi xoay vần không ngừng: Tại sao cô lại quên? Tại sao ký ức về những khoảnh khắc bên Hạ Thần lại biến mất như một cơn gió thoảng qua? Và tại sao giọng nói của anh qua điện thoại lại đượm buồn đến thế, như thể anh đang giấu cô một bí mật không thể chịu đựng?
Hạ Thần hẹn gặp cô ở quán cà phê nhỏ nơi họ từng ngồi với nhau đêm đầu tiên. Khi Tiểu Ngôn đẩy cửa bước vào, tiếng chuông gió trên cửa vang lên một âm thanh trong trẻo, nhưng lại khiến trái tim cô thêm phần nhói đau. Cô nhìn quanh, ánh mắt nhanh chóng tìm thấy Hạ Thần ngồi ở góc quen thuộc gần cửa sổ, nơi ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên khuôn mặt anh, làm nổi bật đôi mắt sáng nhưng đầy u uất.
Hạ Thần ngẩng đầu lên khi thấy cô, ánh mắt anh thoáng chút an tâm, nhưng rồi nhanh chóng bị che phủ bởi một nỗi buồn sâu thẳm. Anh đứng dậy, kéo ghế cho cô, giọng khẽ: "Tiểu Ngôn, chị đến rồi. Ngồi đi đã, chị ướt hết rồi."
Tiểu Ngôn ngồi xuống, đôi tay cô vẫn run rẩy dù không còn lạnh. Cô nhìn anh, ánh mắt đầy hoang mang và chờ đợi: "A Thần, cậu nói đi. Chuyện gì đang xảy ra với tôi? Tại sao tôi không nhớ được gì về ngày hôm qua? Tôi... tôi sợ lắm..."
Hạ Thần cúi đầu, đôi tay anh đan chặt vào nhau như đang cố kìm nén một cơn đau. Anh không đáp ngay, chỉ lặng lẽ gọi một ly cacao nóng với ít quế cho cô, như thể muốn kéo dài thêm một chút thời gian trước khi phải đối mặt với sự thật. Khi ly cacao được mang ra, anh đẩy nó về phía cô, giọng trầm buồn: "Chị uống đi, để ấm người đã. Tôi sẽ nói hết, nhưng chị phải hứa với tôi... đừng sợ, được không?"
Tiểu Ngôn gật đầu, dù trong lòng cô biết rằng lời hứa ấy khó mà giữ được. Cô cầm ly cacao, hơi ấm từ nó lan qua lòng bàn tay, nhưng không đủ để xua tan cái lạnh đang bóp nghẹt trái tim cô. Cô nhìn Hạ Thần, chờ đợi, và mỗi giây trôi qua đều như một nhát dao chậm rãi cắt qua tâm hồn cô.
Cuối cùng, Hạ Thần cũng lên tiếng, giọng anh nhỏ như thì thầm, nhưng mỗi từ đều nặng trĩu như chì: "Tiểu Ngôn, chị có nhớ tôi từng nói rằng tôi mơ thấy chị không? Những giấc mơ ấy, nó không chỉ là ký ức hay ảo ảnh. Nó là một cánh cửa, một cánh cửa dẫn tôi đến với chị, nhưng cũng là một lời nguyền mà thời gian đặt lên cả hai chúng ta."
Tiểu Ngôn sững người, ánh mắt cô lạc đi trong lời nói của anh. "Lời nguyền? Cậu nói gì vậy? Tôi không hiểu..."
Hạ Thần hít một hơi thật sâu, như thể đang lấy hết dũng khí để nói tiếp: "Từ nhỏ, tôi đã mơ thấy chị. Những giấc mơ ấy không chỉ là hình ảnh, mà còn là cảm xúc, là những mảnh ký ức của chị mà tôi không thể giải thích. Tôi thấy chị đứng dưới tán ô đỏ, thấy chị cười rạng rỡ bên con hẻm hoa giấy, thấy chị khóc khi làm rơi chiếc khăn tay trắng... Tôi không biết tại sao, nhưng tôi luôn cảm thấy rằng tôi phải tìm chị, phải bảo vệ chị. Và rồi, tôi đã tìm được chị, thật sự tìm được chị."
Tiểu Ngôn im lặng, trái tim cô như bị bóp nghẹt. Cô nhớ lại giấc mơ của chính mình, về thiếu niên gầy gò trong chiếc áo sơ mi trắng đã sờn, về những lời hứa mà cậu ấy từng nói: "Tiểu Ngôn, đợi ta lớn lên, ta sẽ cưới nàng." Cô run rẩy hỏi: "Nhưng... chuyện đó liên quan gì đến việc tôi quên đi ký ức?"
Hạ Thần cúi đầu, giọng anh nghẹn lại, như thể mỗi từ đều phải đánh đổi bằng một phần trái tim anh: "Giấc mơ dẫn tôi đến với chị, nhưng nó cũng lấy đi một thứ từ chị. Cứ mỗi ngày chúng ta ở bên nhau, chị sẽ quên đi một ngày trước đó. Những ký ức chúng ta tạo ra cùng nhau, những nụ cười, những cái nắm tay... tất cả đều sẽ biến mất khỏi tâm trí chị, như thể nó chưa từng tồn tại."
Tiểu Ngôn cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, như thể cả thế giới vừa sụp đổ dưới chân cô. Cô nhìn Hạ Thần, ánh mắt đầy hoang mang và đau đớn: "Ý cậu là... càng ở bên cậu, tôi sẽ càng quên đi mọi thứ? Rồi một ngày nào đó, tôi sẽ quên cả cậu sao?"
Hạ Thần không đáp ngay, chỉ lặng lẽ gật đầu, đôi mắt anh đỏ hoe nhưng cố kìm nén để không rơi nước mắt. Anh nắm lấy tay cô, bàn tay anh run rẩy nhưng vẫn ấm áp như mọi lần: "Tiểu Ngôn, tôi đã biết điều này từ lâu, nhưng tôi không muốn tin. Tôi nghĩ rằng chỉ cần tôi ở bên chị, chỉ cần tôi yêu thương chị đủ nhiều, thì thời gian sẽ phải cúi đầu trước chúng ta. Nhưng tôi sai rồi... Tôi không thể thắng nổi định mệnh."
Tiểu Ngôn rút tay lại, ôm lấy mặt mình, nước mắt lặng lẽ rơi xuống bàn tay cô. Cô cảm thấy trái tim mình như bị xé làm trăm mảnh, vừa đau vừa lạnh. Cô thì thầm, giọng vỡ òa: "Vậy tại sao cậu không nói sớm? Tại sao cậu cứ để tôi rơi vào cái vòng xoáy này? A Thần, tôi không muốn quên cậu... Tôi thà không gặp cậu, không yêu cậu, còn hơn phải quên đi tất cả những gì chúng ta đã có..."
Hạ Thần cúi đầu, nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống, thấm đẫm chiếc khăn giấy trên bàn. Anh nói, giọng khàn đi: "Tiểu Ngôn, tôi xin lỗi... Tôi ích kỷ, tôi muốn ở bên chị dù chỉ một chút. Tôi nghĩ rằng dù chị quên tôi, thì ít nhất tôi vẫn còn những ký ức ấy để giữ lấy. Nhưng tôi không ngờ nó lại đau đớn đến thế, không chỉ cho chị, mà còn cho tôi."
Tiểu Ngôn lắc đầu, nước mắt vẫn rơi không ngừng. Cô nhìn Hạ Thần, ánh mắt đầy đau đớn nhưng cũng đầy yêu thương: "A Thần, tôi không trách cậu. Tôi chỉ... tôi chỉ muốn chúng ta có một cơ hội, dù chỉ là một chút thôi. Nhưng nếu cái giá phải trả là tôi quên đi tất cả, thì tôi không biết mình có chịu được không..."
Hạ Thần nắm lấy tay cô lần nữa, lần này chặt hơn, như thể sợ rằng nếu buông ra, cô sẽ biến mất mãi mãi. Anh nói, giọng kiên định nhưng đầy đau đớn: "Tiểu Ngôn, tôi sẽ tìm cách. Tôi không biết cách nào, nhưng tôi sẽ tìm. Tôi không muốn chị quên tôi, cũng không muốn rời xa chị. Chỉ cần chị cho tôi thêm thời gian, được không?"
Tiểu Ngôn nhìn vào đôi mắt anh, thấy trong đó một tình yêu mãnh liệt nhưng cũng đầy tuyệt vọng. Cô không biết phải trả lời thế nào, chỉ lặng lẽ gật đầu, để mặc nước mắt tiếp tục rơi. Cô biết rằng dù có thêm bao nhiêu thời gian, cái giá của giấc mơ vẫn sẽ không thay đổi. Nhưng lúc này, cô chỉ muốn tin vào Hạ Thần, tin vào tình yêu mà anh dành cho cô, dù nó mong manh như một đóa cẩm chướng trắng giữa cơn mưa.
Những ngày tiếp theo, Hạ Thần và Tiểu Ngôn vẫn ở bên nhau, dù mỗi ngày trôi qua đều như một nhát dao chậm rãi cắt qua trái tim họ. Tiểu Ngôn cố gắng ghi lại mọi khoảnh khắc bên anh vào một cuốn sổ nhỏ, với hy vọng rằng dù ký ức có biến mất, cô vẫn có thể tìm lại chúng qua những dòng chữ. Cô viết về ly cacao nóng anh pha cho cô mỗi sáng, về con hẻm hoa giấy nơi họ từng nhảy múa, về những cái nắm tay ấm áp dưới ánh đèn đường mờ ảo.
Nhưng mỗi sáng thức dậy, cô lại quên đi một ngày trước đó. Cô mở cuốn sổ, đọc lại những dòng chữ mình viết, nhưng cảm giác như đang đọc câu chuyện của một người khác. Cô nhìn Hạ Thần, thấy ánh mắt anh ngày càng đượm buồn, và cô biết rằng anh cũng đang đau đớn không kém gì cô.
Một buổi chiều, khi cả hai ngồi trên ghế đá công viên, Tiểu Ngôn cầm cuốn sổ trên tay, giọng khẽ: "A Thần, nếu một ngày tôi quên hết mọi thứ, cậu sẽ làm gì?"
Hạ Thần quay sang nhìn cô, ánh mắt anh sáng lên như ánh sao, nhưng lại mang một nỗi đau không thể che giấu. Anh mỉm cười, nụ cười buồn bã nhất mà cô từng thấy: "Tiểu Ngôn, nếu ngày đó đến, tôi sẽ để chị sống cuộc đời của chị, như trước khi gặp tôi. Nhưng tôi sẽ không bao giờ rời xa chị, dù chỉ là đứng từ xa nhìn chị hạnh phúc."
Tiểu Ngôn cúi đầu, nước mắt rơi xuống trang giấy trong cuốn sổ. Cô biết rằng lời hứa ấy không chỉ là một lời an ủi, mà còn là một lời từ biệt mà Hạ Thần đang chuẩn bị. Cô nắm lấy tay anh, thì thầm: "A Thần, tôi không muốn cậu rời đi... Dù có quên cậu, tôi vẫn muốn cậu ở bên tôi."
Hạ Thần không đáp, chỉ siết chặt tay cô, như thể muốn khắc sâu hơi ấm của mình vào tâm hồn cô. Nhưng cả hai đều biết rằng, thời gian không bao giờ tha thứ cho những kẻ si tình.