Thời Gian Nợ Ta Một Kiếp Duyên

Chương 2: Những khoảnh khắc nhỏ khắc sâu vào tim

Ngày hôm sau, bầu trời vẫn mang một màu xám nhạt, như thể cả thành phố S đang chìm trong một bức tranh thủy mặc mờ ảo. Lục Tiểu Ngôn thức dậy với cảm giác mơ hồ, như thể đêm qua cô vừa trải qua một giấc mơ dài – nhưng lần này, nó không phải là giấc mơ về thiếu niên dưới tán ô đỏ, mà là một cuộc gặp gỡ thật sự. Hạ Thần, cái tên ấy cứ vang vọng trong tâm trí cô, như một giai điệu cũ mà cô từng nghe đâu đó, rất lâu rồi.

Cô nhìn vào chiếc gương nhỏ trên bàn trang điểm, đôi mắt vẫn còn chút mệt mỏi, nhưng khóe môi lại khẽ cong lên một nụ cười không tên. Tiểu Ngôn không hiểu tại sao mình lại cười, chỉ biết rằng sau cuộc nói chuyện ngắn ngủi với Hạ Thần đêm qua, trái tim cô như được sưởi ấm, dù chỉ là một chút. Cô lắc đầu, tự nhủ: "Lục Tiểu Ngôn, mày đã ba mươi lăm tuổi rồi, đừng mơ mộng như con nít nữa."

Nhưng khi cô mở điện thoại, một tin nhắn lạ xuất hiện trên màn hình: "Chị Tiểu Ngôn, chiều nay chị tan làm lúc mấy giờ? Tôi đợi chị trước công ty nhé. – Hạ Thần."

Cô đọc đi đọc lại tin nhắn ấy, ngón tay lướt qua màn hình như muốn xác nhận rằng đây không phải là ảo giác. Hạ Thần đã xin số điện thoại của cô trước khi chia tay đêm qua, nhưng cô không ngờ anh lại chủ động liên lạc nhanh như vậy. Một cảm giác vừa lạ lùng vừa ấm áp dâng lên trong lòng cô. Cô trả lời ngắn gọn: "Sáu giờ. Nhưng cậu không cần đợi đâu, tôi tự về được."

Tin nhắn vừa gửi đi chưa đầy một phút, Hạ Thần đã trả lời: "Tôi muốn đợi. Chị đừng từ chối tôi nhé."

Tiểu Ngôn nhìn dòng chữ ấy, lòng chợt rung lên một nhịp. Cô không trả lời thêm, chỉ lặng lẽ cất điện thoại vào túi, nhưng cả ngày hôm đó, cô không thể tập trung làm việc. Những con số trên màn hình máy tính trở nên nhạt nhòa, và trong đầu cô chỉ toàn hình ảnh của Hạ Thần: đôi mắt sáng như ánh sao, nụ cười dịu dàng mà buồn bã, và giọng nói trầm ấm như một bản nhạc ru.

Khi kim đồng hồ chỉ đúng sáu giờ, Tiểu Ngôn bước ra khỏi tòa nhà công ty, ánh mắt cô vô thức tìm kiếm một bóng dáng quen thuộc. Và đúng như lời hứa, Hạ Thần đứng đó, dưới gốc cây phong vàng bên vỉa hè, mặc chiếc áo len xám mỏng đã ướt một chút vì cơn mưa lất phất. Anh cầm một chiếc ô nhỏ màu đen trong tay, bên cạnh là một ly cacao nóng còn bốc khói, được bọc cẩn thận trong một chiếc túi giấy nhỏ.

Thấy cô, Hạ Thần mỉm cười, bước tới đưa chiếc ô cho cô: "Tiểu Ngôn, chị lại quên ô nữa rồi. Tôi biết mà."

Tiểu Ngôn nhìn anh, cảm giác ngượng ngùng xen lẫn ấm áp khiến cô không biết phải nói gì. Cô nhận chiếc ô, giọng khẽ: "Cậu không cần phải đợi tôi đâu, trời lạnh thế này..."

"Không lạnh," Hạ Thần lắc đầu, đẩy ly cacao nóng về phía cô. "Tôi biết chị thích cái này vào những ngày đông. Uống đi, còn nóng đấy."

Tiểu Ngôn cầm ly cacao, hơi ấm từ nó lan qua lòng bàn tay, và trong khoảnh khắc ấy, cô cảm thấy như có một sợi dây vô hình đang kéo cô lại gần anh hơn. Cô nhìn Hạ Thần, ánh mắt anh sáng lên như ánh trăng, đầy chân thành và dịu dàng. "Cảm ơn cậu," cô khẽ nói, giọng nhỏ như sợ làm tan biến khoảnh khắc này.

Hạ Thần không đáp, chỉ bước bên cạnh cô, cùng cô đi qua con phố đông đúc của thành phố S. Họ không nói gì nhiều, nhưng sự im lặng giữa họ lại mang một cảm giác an nhiên kỳ lạ. Tiểu Ngôn liếc nhìn anh, thấy những giọt nước mưa đọng trên tóc anh, lấp lánh dưới ánh đèn đường. Cô bất giác nghĩ, nếu thời gian có thể dừng lại, cô muốn nó dừng ở ngay giây phút này.

Những ngày sau đó, Hạ Thần trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của Tiểu Ngôn. Anh thường xuất hiện trước cửa công ty vào những buổi chiều muộn, đôi khi mang theo ly cacao nóng, đôi khi là một chiếc bánh bao nhân thịt mà anh biết cô thích ăn vào những ngày trời lạnh. Anh không bao giờ đòi hỏi gì, chỉ lặng lẽ ở bên cô, như một cơn gió dịu dàng nhưng không thể cưỡng lại.

Một lần, Hạ Thần dẫn cô đến một con hẻm nhỏ trong thành phố, nơi có một cây hoa giấy đỏ rực mà anh nói từng thấy trong giấc mơ. Con hẻm ấy không xa lạ với Tiểu Ngôn – cô từng đi qua đây thời còn trẻ, khi mối tình đầu của cô còn là một giấc mơ đẹp. Nhưng giờ đây, đứng bên Hạ Thần, cô cảm thấy mọi ký ức cũ như được phủ lên một lớp ánh sáng mới.

"Chị từng đứng đây, ngân nga bài hát cũ, nói rằng muốn một lần được nhảy múa dưới cơn mưa," Hạ Thần kể, ánh mắt anh sáng lên như một đứa trẻ. Anh bật một bài hát cũ trên điện thoại, bài "Thanh Mai Trúc Mã" mà mẹ cô từng hát cho cô nghe khi cô còn nhỏ. Giai điệu ấy vang lên, như một chiếc cầu nối thời gian, kéo Tiểu Ngôn trở về những ngày tháng đã qua.

Hạ Thần nắm tay cô, kéo cô vào giữa con hẻm, và cùng cô nhảy múa dưới ánh đèn đường mờ ảo, bất chấp những giọt mưa lất phất rơi. Tiểu Ngôn cười lớn, nụ cười đầu tiên sau bao nhiêu năm mà cô cảm thấy thực sự hạnh phúc. Cô nhìn Hạ Thần, thấy ánh mắt anh sáng lên như ánh sao, và trong khoảnh khắc ấy, cô quên đi khoảng cách mười năm giữa họ, quên đi những tổn thương của quá khứ, chỉ biết rằng ngay lúc này, cô đang sống thật sự.

Nhưng khi bài hát kết thúc, Tiểu Ngôn bỗng cảm thấy một cơn đau nhói trong tim. Cô buông tay Hạ Thần, lùi lại một bước, giọng run run: "A Thần, chúng ta đang làm gì vậy? Tôi lớn hơn cậu mười tuổi, tôi không thể cho cậu một tương lai trọn vẹn..."

Hạ Thần nhìn cô, ánh mắt anh không dao động, chỉ có sự kiên định và chân thành. Anh bước tới, nắm lấy tay cô, giọng trầm ấm: "Tiểu Ngôn, chị không cần cho tôi tương lai, bởi chị chính là tương lai mà tôi muốn. Nếu thời gian không cho chúng ta ở bên nhau, tôi sẽ khiến nó phải cúi đầu trước tình yêu của chúng ta."

Lời nói của anh như một mũi dao nhỏ, đâm vào trái tim cô, vừa đau vừa ấm áp. Tiểu Ngôn cúi đầu, nước mắt lặng lẽ rơi. Cô không biết phải làm gì với những cảm xúc đang trào dâng trong lòng. Cô sợ, sợ rằng nếu để mình yêu anh, cô sẽ lại rơi vào một vòng xoáy đau khổ như mười lăm năm trước. Nhưng cô cũng không thể phủ nhận rằng, Hạ Thần đang đứng trước mặt cô, là thật, và tình cảm trong ánh mắt anh cũng là thật.

Những ngày tiếp theo, Tiểu Ngôn bắt đầu mở lòng hơn. Cô không còn gọi anh là "cậu" nữa, mà dịu dàng gọi "A Thần". Cô thích cách anh ngồi bên cửa sổ, cầm cuốn sách cũ kỹ và đọc to cho cô nghe, giọng anh như một bản nhạc ru cô vào những giấc mơ êm đềm. Cô thích cách anh nắm tay cô, không quá chặt, nhưng đủ để cô cảm nhận rằng mình không cô đơn.

Một buổi tối, khi cả hai ngồi trên ghế đá công viên, Hạ Thần lấy trong túi áo ra một chiếc khăn tay nhỏ, màu trắng đã ngả vàng theo thời gian. "Cái này là của chị, phải không?" Anh hỏi, ánh mắt sáng lên như trẻ thơ.

Tiểu Ngôn nhìn chiếc khăn, tim cô như ngừng đập. Đó là chiếc khăn cô làm rơi trong một lần đi xem phim với mối tình đầu mười lăm năm trước. "Sao cậu lại có nó?"

"Tôi tìm thấy nó trong một cửa hàng đồ cũ," Hạ Thần cười nhẹ. "Khi chạm vào nó, tôi lại mơ thấy chị. Chị khóc, nói rằng sẽ không bao giờ tha thứ cho người đã bỏ rơi mình. Tôi không biết tại sao, nhưng tôi chỉ muốn ôm chị, nói rằng tôi sẽ không bao giờ làm điều đó."

Tiểu Ngôn cúi đầu, nước mắt lặng lẽ rơi. Cô nhớ lại những ngày tháng ấy, khi cô đứng dưới mưa chờ một người không bao giờ đến, khi cô ôm chiếc khăn tay ấy và khóc đến kiệt sức. Cô đã nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ tha thứ, không bao giờ yêu thêm lần nữa. Nhưng giờ đây, ngồi bên Hạ Thần, cô cảm thấy trái tim mình đang dần lành lại, từng chút một.

"A Thần," cô khẽ gọi, giọng nghẹn ngào. "Cảm ơn cậu... vì đã xuất hiện."

Hạ Thần không đáp, chỉ nắm tay cô chặt hơn, như thể muốn nói rằng anh sẽ không bao giờ buông tay.

Nhưng hạnh phúc, như một đóa cẩm chướng trắng nở giữa cơn mưa, luôn mong manh đến dễ vỡ. Một buổi sáng cuối đông, Tiểu Ngôn thức dậy với cảm giác trống rỗng kỳ lạ, như thể có một khoảng hẫng trong l*иg ngực mà cô không thể lý giải. Cô nằm trên giường, ánh nắng nhạt nhòa xuyên qua rèm cửa sổ chiếu lên gương mặt cô, nhưng đôi mắt cô lại lạc lõng, như đang tìm kiếm một điều gì đó đã mất.

Cô với tay lấy điện thoại trên bàn, định gửi tin nhắn cho Hạ Thần như thói quen mỗi ngày, nhưng rồi ngón tay cô khựng lại. Một cảm giác bất an dâng lên khi cô nhận ra mình không nhớ được gì về ngày hôm qua. Không nhớ họ đã cùng nhau làm gì, không nhớ nụ cười của Hạ Thần, không nhớ cả cái nắm tay ấm áp mà cô thường cảm nhận mỗi khi ở bên anh. Chỉ có một cảm giác mơ hồ, rằng trái tim cô vẫn ấm áp khi nghĩ đến anh, như một bản năng còn sót lại giữa những khoảng trống ký ức.

Tiểu Ngôn cố gắng lục lại trí nhớ, nhưng càng cố, cô càng thấy đầu óc mình mịt mù như một màn sương dày đặc. Cô bật dậy, mở album ảnh trong điện thoại, và trái tim cô như ngừng đập khi nhìn thấy những bức ảnh mà Hạ Thần đã chụp. Đó là hình ảnh của họ bên con hẻm hoa giấy đỏ rực, nơi họ từng cùng nhau nhảy múa dưới cơn mưa lất phất. Trong bức ảnh, cô cười rạng rỡ, nụ cười mà cô đã không thấy trên gương mặt mình từ rất lâu rồi. Hạ Thần đứng bên cạnh, ánh mắt anh nhìn cô dịu dàng đến mức khiến lòng cô đau nhói.

Nhưng tại sao cô không nhớ? Tại sao khoảnh khắc hạnh phúc ấy lại biến mất khỏi tâm trí cô như một cơn gió thoảng qua?

Tiểu Ngôn cảm thấy tay mình run lên, từng ngón tay lạnh buốt như bị đông cứng. Cô nhấn gọi cho Hạ Thần, giọng nói lạc đi trong nỗi hoang mang: "A Thần... hôm qua chúng ta đã làm gì? Sao tôi không nhớ gì cả? Tôi... tôi chỉ thấy những bức ảnh trong điện thoại, nhưng tôi không nhớ được gì cả..."

Đầu dây bên kia im lặng, một khoảng lặng dài đến mức Tiểu Ngôn cảm nhận được từng nhịp thở nặng nề của Hạ Thần. Cô nghe thấy tiếng anh hít vào thật sâu, như thể đang cố kìm nén một cơn đau, rồi giọng anh vang lên, trầm buồn và nghẹn ngào, như gió lạnh cắt qua đêm đông: "Tiểu Ngôn, chị đừng sợ. Chị... chị có thể đến gặp tôi ngay bây giờ được không? Tôi cần gặp chị, cần nói rõ mọi chuyện với chị."

Tiểu Ngôn nắm chặt điện thoại, nước mắt lặng lẽ rơi xuống gò má. Cô không hiểu tại sao giọng nói của Hạ Thần lại khiến cô cảm thấy đau đớn đến thế, như thể anh đang giấu cô một bí mật mà cô không muốn nghe. Cô thì thầm, giọng vỡ òa: "A Thần, tôi sợ lắm... Tôi không muốn quên cậu..."

Hạ Thần không đáp ngay, chỉ khẽ nói: "Tiểu Ngôn, tôi sẽ không để chị quên tôi đâu. Chỉ cần chị đến đây, tôi sẽ giải thích tất cả. Được không?"

Cô gật đầu, dù biết anh không nhìn thấy, rồi vội vàng thay đồ, bước ra khỏi nhà với trái tim nặng trĩu như mang cả bầu trời xám xịt trên vai. Ngoài trời, mưa vẫn rơi lất phất, từng giọt thấm vào áo khoác mỏng của cô, lạnh buốt như chính nỗi bất an trong lòng cô lúc này.