Thời Gian Nợ Ta Một Kiếp Duyên

Chương 5: Duyên chưa tận

Ngày Hạ Thần rời đi, thành phố S chìm trong một cơn mưa phùn kéo dài, như thể cả bầu trời cũng đang khóc thương cho một tình yêu không thể trọn vẹn. Tiểu Ngôn trở về căn hộ nhỏ của mình sau đêm chia tay ở con hẻm hoa giấy, cuốn sổ màu xanh lam vẫn được cô ôm chặt trong tay, như ôm lấy một phần ký ức đã vỡ tan. Cô ngồi lặng trên chiếc sofa cũ kỹ, ánh mắt trống rỗng nhìn ra cửa sổ, nơi những giọt mưa lặng lẽ rơi trên mặt kính, tựa như những giọt nước mắt mà cô đã không còn sức để khóc thêm nữa.

Những ngày đầu sau khi Hạ Thần ra đi, Tiểu Ngôn sống như một cái bóng, không còn cảm nhận được niềm vui hay nỗi buồn một cách trọn vẹn. Cô mở cuốn sổ ra đọc mỗi ngày, cố gắng tìm lại những mảnh ký ức đã mất, nhưng mỗi dòng chữ chỉ khiến cô thêm đau đớn. Những câu như "Hôm nay A Thần pha cacao nóng cho tôi, anh ấy nói rằng mỗi lần nhìn tôi uống, anh ấy đều cảm thấy hạnh phúc" hay "Chúng tôi nhảy múa dưới con hẻm hoa giấy, anh ấy cười và nói rằng tôi là ánh nắng của đời anh" giờ đây chỉ còn là những con chữ xa lạ, không thể gợi lên bất kỳ cảm giác nào trong tâm trí cô. Nhưng trái tim cô, dù đã quên, vẫn đau nhói mỗi khi cô nghĩ đến cái tên Hạ Thần – một cái tên mà cô không còn nhớ rõ thuộc về ai, nhưng lại mang một sức nặng kỳ lạ trong lòng cô.

Đúng như lời Hạ Thần nói, sau khi anh rời đi đúng số ngày họ đã ở bên nhau, ký ức của Tiểu Ngôn dần trở lại như ban đầu. Cô nhớ lại những ngày tháng trước khi gặp anh, nhớ lại công việc thường nhật ở công ty quảng cáo, nhớ lại những buổi chiều ngồi một mình bên cửa sổ ngắm mưa rơi, và nhớ cả những tổn thương cũ từ mối tình đầu mười lăm năm trước. Nhưng những ký ức về Hạ Thần – những ly cacao nóng, những cái nắm tay ấm áp, những nụ cười dịu dàng – tất cả đều mơ hồ như một giấc mơ xa xăm, chỉ còn lại một cảm giác trống rỗng mà cô không thể lý giải.

Tiểu Ngôn cố gắng sống tiếp cuộc đời của mình, nhưng mỗi khi đi qua những con hẻm nhỏ trong thành phố S, mỗi khi nhìn thấy ánh đèn đường mờ ảo hay nghe thấy giai điệu của bài "Thanh Mai Trúc Mã" vang lên từ một quán cà phê ven đường, cô lại cảm thấy một cơn đau nhói trong tim, như thể có một phần linh hồn cô đã bị đánh mất mãi mãi. Cô không hiểu tại sao mình lại buồn, chỉ biết rằng có một khoảng trống trong lòng cô mà không gì có thể lấp đầy.

Nhiều tháng trôi qua, rồi nhiều năm. Tiểu Ngôn dần quen với cuộc sống bình lặng, không còn những giấc mơ về thiếu niên dưới tán ô đỏ, không còn những khoảnh khắc hạnh phúc mơ hồ mà cô từng cố níu giữ. Cô vẫn làm việc ở công ty quảng cáo, vẫn thỉnh thoảng gặp gỡ bạn bè, và vẫn giữ thói quen ngồi bên cửa sổ ngắm mưa rơi vào những buổi chiều tà. Nhưng cuốn sổ màu xanh lam, giờ đã ngả vàng theo thời gian, vẫn được cô cất kỹ trong ngăn kéo bàn, như một kỷ vật mà cô không dám mở ra lần nữa, vì sợ rằng nỗi đau ngày ấy sẽ lại ùa về.

Một ngày đông lạnh giá, khi Tiểu Ngôn đã bước sang tuổi bốn mươi, cô đi bộ qua một con phố quen thuộc trong thành phố S, ánh mắt vô tình dừng lại trước một cửa hàng hoa nhỏ ở góc đường. Những đóa cẩm chướng trắng trong lọ thủy tinh lấp lánh dưới ánh đèn neon, như một lời nhắc nhở mơ hồ về một điều gì đó cô đã quên từ lâu. Tiểu Ngôn đứng lặng hồi lâu, ánh mắt cô lạc đi trong những cánh hoa trắng tinh khôi, và một cảm giác man mác buồn dâng lên trong lòng cô. Cô cảm thấy như mình đã từng yêu một ai đó rất sâu đậm, nhưng không thể nhớ nổi người ấy là ai. Cô chỉ biết rằng trái tim mình đang đau, một nỗi đau không tên mà cô không thể lý giải.

Cô bước vào cửa hàng, mua một đóa cẩm chướng trắng, và cầm nó trên tay với một cảm giác kỳ lạ. Những cánh hoa mềm mại chạm vào ngón tay cô, mang theo một hơi ấm mơ hồ, như thể đang thì thầm với cô một câu chuyện đã bị lãng quên. Tiểu Ngôn mỉm cười, một nụ cười buồn bã nhưng đầy dịu dàng, như thể cô đang nói lời tạm biệt với một ký ức không tên. Cô thì thầm với chính mình: "Nếu đây là một ký ức, mình hy vọng nó từng là một điều đẹp đẽ."

Cô rời khỏi cửa hàng hoa, bước đi trên con phố đông đúc, không biết rằng phía xa, dưới ánh đèn đường mờ ảo, có một ánh mắt đang lặng lẽ dõi theo cô. Hạ Thần đứng đó, giờ đây đã trưởng thành hơn, nhưng đôi mắt anh vẫn sáng như ánh sao, vẫn mang một nỗi buồn sâu thẳm mà anh không bao giờ có thể xóa bỏ. Anh mặc một chiếc áo len xám mỏng, giống như ngày đầu họ gặp nhau, nhưng khuôn mặt anh giờ đây đã khắc lên những dấu vết của thời gian – những nếp nhăn nhỏ nơi khóe mắt, và một sự cô đơn không thể che giấu.

Hạ Thần không đến gần, không gọi tên cô, chỉ đứng từ xa nhìn cô bước đi, như nhìn một giấc mơ mà anh không còn đủ tư cách để chạm vào. Anh đã giữ đúng lời hứa của mình: rời xa cô để trả lại ký ức cho cô, để cô sống một cuộc đời bình yên mà không bị bóng tối của sự quên lãng nuốt chửng. Nhưng anh cũng không thể rời bỏ cô hoàn toàn. Suốt những năm qua, anh vẫn lặng lẽ dõi theo cô từ xa, vẫn âm thầm xuất hiện ở những góc phố quen thuộc mà cô hay đi qua, chỉ để nhìn thấy cô sống tốt, dù chỉ là một cái nhìn thoáng qua.

Hạ Thần nắm chặt chiếc khăn tay trắng đã ngả vàng trong túi áo – chiếc khăn mà Tiểu Ngôn từng làm rơi mười lăm năm trước, chiếc khăn đã dẫn anh đến với cô qua những giấc mơ. Anh thì thầm với chính mình, giọng lạc đi trong gió: "Tiểu Ngôn, chị vẫn xinh đẹp như ngày đầu tôi gặp chị. Chỉ tiếc rằng, tôi không còn là một phần trong ký ức của chị nữa."

Anh quay lưng bước đi, bóng lưng anh mờ dần trong màn đêm lạnh giá, hòa vào những giọt mưa lất phất rơi. Nhưng trước khi rời đi, anh ngoảnh lại nhìn cô lần cuối, ánh mắt anh sáng lên một tia hy vọng mong manh. Anh tự nhủ: "Có lẽ thời gian không tàn nhẫn như tôi nghĩ. Duyên của chúng ta, dù muộn màng, nhưng chưa bao giờ kết thúc."

Trong căn hộ nhỏ của mình, Tiểu Ngôn đặt đóa cẩm chướng trắng vào một chiếc lọ thủy tinh cũ, để nó trên bàn cạnh cửa sổ. Cô ngồi xuống, ánh mắt lặng lẽ nhìn những cánh hoa trắng tinh khôi, và bất giác ngân nga một bài hát cũ – bài "Thanh Mai Trúc Mã" mà mẹ cô từng hát khi cô còn nhỏ. Giai điệu ấy vang lên, dịu dàng như một bản nhạc ru, mang theo một cảm giác quen thuộc mà cô không thể gọi tên.

Cô không biết rằng, ở một góc phố xa xôi của thành phố S, Hạ Thần cũng đang ngân nga cùng một giai điệu ấy, ánh mắt anh hướng về phía bầu trời xám xịt, nơi những ngôi sao bị che khuất bởi mây dày. Anh mỉm cười, một nụ cười buồn bã nhưng đầy dịu dàng, như thể đang nói lời tạm biệt với một giấc mơ đã qua.

Tiểu Ngôn khép cuốn sổ màu xanh lam lại, đặt nó vào ngăn kéo bàn, và thì thầm với chính mình: "Nếu thật sự có một người từng yêu mình nhiều đến thế, mình hy vọng anh ấy đang sống tốt ở đâu đó." Cô không biết rằng, người ấy vẫn luôn ở gần cô, chỉ là không đủ dũng cảm để bước vào cuộc đời cô lần nữa.