Hôm Nay Mèo Nhà Tôi Lại Nghĩ Cách Nuôi Tôi

Chương 4: Mèo Đi Làm

Hai mươi con chim sẻ bị Quan Hôn Hiểu đuổi đến góc cửa phòng chứa đồ. Anh lấy một chiếc gối cũ cùng một cái sọt mây làm ổ tạm cho chúng, rải thêm ít kê còn thừa rồi vội vã lao ra khỏi nhà, đạp xe như bay đến chỗ làm.

"Tiểu Hiểu, hôm nay sao đi muộn thế?"

Dì Vương nghe tiếng động, ló đầu ra khỏi cửa. Một tay dì ấy cầm bẫy chuột, tay kia cầm miếng dính chuột.

Quan Hôn Hiểu xua tay, không có thời gian giải thích, chỉ kịp chào buổi sáng rồi phóng xe ra khỏi con hẻm nhỏ.

Có lẽ vì chột dạ Thiên Khiếu rúc đầu vào chiếc giỏ trên xe giả vờ ngủ. Mặc cho Quan Hôn Hiểu vừa đạp xe vừa lẩm bẩm trách móc, nó chỉ biết cụp tai, run lên từng đợt nhưng không dám có phản ứng gì.

Thực ra Quan Hôn Hiểu cũng không thực sự giận. Dù sao thì mèo có làm gì sai đâu? Nó chỉ muốn bắt chim sẻ để nuôi thôi mà. Thế nên những lời lẩm bẩm của anh nghe giống trêu chọc hơn là trách phạt.

May mắn là anh vẫn kịp giờ làm. Nhờ nỗ lực của một "kỵ sĩ xe đạp công cộng", tháng này tạm thời không phải lo mất tiền thưởng chuyên cần.

Sau khi khóa xe cẩn thận, anh bước vào cửa quẹt thẻ chấm công. Tiếp đó anh đặt tấm bảng Chuyển Phát Nhanh Phong Thủy ra ngoài cửa, rồi nhanh chóng chạy về chỗ làm việc.

Ở thời đại mà ngành hậu cần phát triển như vũ bão, thị trường gần như bị các tập đoàn lớn độc chiếm. Nhưng những công ty tư nhân nhỏ vẫn có thể sống nhờ phần nước canh rơi rớt từ những ông lớn.

Chuyển Phát Nhanh Phong Thủy chính là một trong số đó.

Tất nhiên cái tên này không liên quan gì đến phong thủy thật. Ông chủ chỉ đơn giản muốn một cái tên mang ý nghĩa thuận buồm xuôi gió. Dù vậy khách hàng lại có nhiều cách nghĩ khác nhau. Có người đặc biệt tin tưởng và chọn gửi hàng ở đây nhưng cũng có người e dè thậm chí tránh xa.

Quan Hôn Hiểu là nhân viên kinh doanh tại chi nhánh huyện của công ty. Ở nơi có tư tưởng truyền thống như huyện này, chuyện tin vào phong thủy vẫn rất phổ biến. Nhờ vậy việc kinh doanh cũng tạm ổn, đủ để nuôi sống anh cùng hai nhân viên giao hàng khác.

"Chào buổi sáng!"

"Chào! Ra xe à?"

"Ừ, để tôi ăn hết cái bánh bao này đã, lát mình kiểm hàng nhé!"

"Được!"

Sau khi chào hỏi tài xế xe giao hàng, Quan Hôn Hiểu đăng nhập vào hệ thống, đặt Thiên Khiếu lên ghế nghỉ ngơi rồi nhanh chóng đi ra sân sau kho hàng.

Một chiếc xe tải sáu bánh đang đậu yên trong sân. Tài xế vừa nhai bánh bao vừa bước theo anh. Khi cả hai đến trước thùng xe, ông ấy phồng miệng nhai vội rồi dùng sức kéo cửa thùng xuống.

Mỗi ngày công ty có hai chuyến hàng: một chuyến vào buổi sáng, một chuyến vào buổi chiều lúc 5 giờ, đúng giờ nhân viên đến và tan làm.

Khu này không lớn, lượng hàng gửi cũng không nhiều. Quan Hôn Hiểu kiểm tra lại danh sách với tài xế, xác nhận số lượng rồi bắt đầu cùng ông ấy dỡ hàng.

"Sắp đến lễ hội mua sắm rồi, các sàn thương mại điện tử đang đua nhau chạy chương trình khuyến mãi, mở đặt trước các kiểu. Lượng hàng nhập về tuần này còn nhiều hơn cả tháng trước cộng lại. Cậu nói xem, liệu sếp có thuê thêm người không?"

Tài xế là một người đàn ông trung niên, dáng cao to giọng hơi khàn nhưng lại nói rất nhanh, vừa nói vừa làm, động tác vô cùng thuần thục.

Quan Hôn Hiểu đẩy mấy bao hàng lớn lên xe đẩy rồi mạnh tay đẩy vào kho. Bánh xe lăn trên sàn thô ráp, phát ra tiếng kêu chói tai.

Anh khom lưng dưới dãy kệ hàng sắp xếp lại các bao theo khu vực, đồng phục bó sát làm lộ rõ những đường nét cơ bắp săn chắc bên hông.

Ánh mặt trời hắt qua cửa kính trên trần, rọi xuống người anh. Mồ hôi lấm tấm trên trán, anh tiện tay lau một cái, hàng mi khẽ nhấc lên, để lộ đôi mắt sâu thẳm sắc nét.

“Mỗi năm hai lần lễ hội mua sắm trực tuyến, chúng ta cũng chỉ bận bịu vào mấy ngày này. Công ty không thể nào tuyển thêm nhân sự.” Quan Hôn Hiểu trầm giọng nói, chất giọng trầm thấp có chút từ tính dễ nghe: “Mấy ông sếp thì suốt ngày thúc doanh thu, hối công suất, nghĩ cách cắt tiền lương. Doanh nghiệp hạng ba quản lý bằng kỷ luật. Câu này không hề sai.”

“Ha, miệng cậu chua cay đấy.” Tài xế cười ha hả: “Nhưng mà nói thật, chế độ đãi ngộ công ty mình vẫn ổn. Lương không cao nhưng bảo hiểm đầy đủ, mùa hè còn có hai tháng trợ cấp nóng. Muốn làm giàu thì hơi khó nhưng lại đủ sống.”

“Ừ.” Quan Hôn Hiểu đẩy xe đi, giọng lẫn trong tiếng vòng xe lăn trên sàn, thấp thoáng nghe không rõ: “Không thì tôi còn bám trụ ở đây làm gì.”

“Hả? Cậu nói gì?” Tài xế không nghe kịp.

Quan Hôn Hiểu kéo một bao bưu kiện lên xe đẩy: “Tôi nói, còn một phút nữa chính thức mở bán, nhanh tay lên.”

“A, ờ!”

Chín phút sau, tài xế chất đầy hàng lên xe, chậm rãi lái đi giao hàng. Quan Hôn Hiểu thì quay lại quầy tiếp tân, bế con mèo Thiên Khiếu lên xoa đầu, rồi thả mình xuống chiếc ghế sofa cao lưng, chân tay duỗi thẳng không chút hình tượng, trông chẳng khác nào một ông già bị loãng xương.

Camera giám sát đã ghi lại trọn cảnh này. Vài phút sau, nhóm quản lý nội bộ công ty đăng ngay ảnh chụp lên, kèm theo dòng nhắc nhở:

"Đi làm không được ôm mèo, ngồi phải ngay ngắn, cảnh cáo một lần, tái phạm trừ 50 tệ.”

“Mấy công ty hạng nhất chú trọng hiệu suất, hạng ba thì chăm chăm vào kỷ luật. Xứng đáng với hiệu suất kém của tôi rồi.”

Quan Hôn Hiểu quay sang lườm cái camera rồi gắt gỏng vài câu nhưng cuối cùng vẫn tiếc tiền lười biếng chỉnh lại tư thế.

Anh tựa lưng vào ghế, hai tay đặt ngay ngắn trên tay vịn, hai chân bắt chéo.

Thanh lịch.jpg

Thiên Khiếu nhảy lên bàn, ngồi xổm như một con mèo thần tài, miệng hơi nhếch lên như đang cười nhạo anh.

Công việc quầy tiếp tân của một công ty chuyển phát nhỏ không có gì đặc biệt, vừa nhàn hạ vừa đơn điệu, không có tương lai phát triển, nhìn là biết chẳng thể thăng tiến được.

Lương thấp nhưng được cái ít việc. Dạo này tổng công ty tự dưng phát điên, liên tục siết chặt kỷ luật một cách vô ích nhưng với nhân viên thì áp lực vẫn nhẹ như không.

Hoàn toàn hợp với kiểu người trẻ tuổi không có mối quan hệ, không có hoài bão như Quan Hôn Hiểu.

Anh năm nay 26 tuổi, tốt nghiệp xong là vào nghề này ngay. Bố mất sớm, mẹ đi tu, không có ai cần anh chu cấp. Vẫn ở căn nhà cũ, đi lại bằng xe đạp. Ngoài mấy khoản chi tiêu lặt vặt và vài lần quên cài đặt thanh toán tự động bị phạt phí trễ hạn, anh chẳng có áp lực tài chính nào đáng kể.

Lương hơn 5000 tệ, đủ để sống ổn ở cái thị trấn tuyến mười chín ven biển này.

Trước đây bạn bè thân thiết hay chê anh không có chí tiến thủ, phí phạm tấm bằng đại học top đầu 211, lúc nào cũng khuyên anh tranh thủ còn trẻ mà đổi nghề.

Bốn năm trôi qua, giờ nhìn lại tình hình công việc và áp lực cuộc sống, bọn họ chỉ có thể ngậm miệng. Người thì bị đào thải, kẻ bị cắt giảm lương, các ngành nghề lương cao co cụm lại, thu nhập sụt giảm mà cường độ công việc chẳng hề thay đổi.

Không ai khuyên anh đổi việc nữa, ngược lại còn bắt đầu khen anh có tầm nhìn xa.

Quan Hôn Hiểu từ một thanh niên lười biếng không cầu tiến bỗng nhiên trở thành chuyên gia tìm việc trong mắt bạn bè.

Cuộc đời chính là như vậy, cũng giống như quản lý tài sản, nếu không đầu tư vào bất cứ thứ gì, tiền lãi thu được có thể vượt qua 90% số người khác.

"Ơ? Ở đây có mèo à?"

Ngoài cửa chợt vang lên một giọng nói đầy phấn khích, cắt ngang dòng suy nghĩ của Quan Hôn Hiểu: "Ôi trời! Còn có cả một anh chàng đẹp trai nữa!"

Ai mà có con mắt tinh tường thế nhỉ? Nếu đến gửi hàng thì tốt nhất nên ghé vào chỗ giảm giá 30% mà lấy phiếu ưu đãi đi.

Quan Hôn Hiểu nhướng mắt nhìn ra ngoài, thấy một cô gái tóc xanh phong cách thời thượng bước vào, tay ôm hai kiện hàng. Cô nàng đặt đồ xuống quầy, rồi chỉ vào con mèo đang nằm trên kệ, hỏi: "Soái ca ơi, con mèo này cho sờ không?"

Quan Hôn Hiểu liếc qua Thiên Khiếu, thấy nó lặng lẽ nhảy lên kệ phía sau quầy, lắc lắc đuôi một cách dửng dưng.

Anh bật cười vỗ tay lên bàn rồi đứng dậy: "Cho phép tôi long trọng giới thiệu, đây chính là linh vật trấn giữ điểm giao hàng của chúng tôi, thần tài chiêu lộc Thiên Khiếu. Có thể ngắm nhưng không thể sờ."

Cô gái tóc xanh "chậc" một tiếng đầy tiếc nuối nhưng vẫn không chịu rời đi.

"Thế này nhé, tôi có thể chụp chung với anh một tấm ảnh được không? Tôi thích ngoại hình của anh."

"Muốn chụp ảnh chung hay muốn giảm giá 30%?" Quan Hôn Hiểu kéo ngăn kéo ra, hỏi đầy ẩn ý.

Cô nàng không chút do dự: "Giảm 30%."

Quan Hôn Hiểu bật cười.

Anh thật sự rất thích những người trẻ bây giờ, có một loại khí chất không quan tâm thiên hạ sống chết ra sao, miễn sao bản thân vui vẻ là được.

Sau khi gửi xong hai kiện hàng, Quan Hôn Hiểu và cô gái tóc xanh nhanh chóng trở thành anh em khác cha khác mẹ, thậm chí còn trao đổi liên lạc.

Thiên Khiếu ngồi trên kệ quan sát từ đầu đến cuối, khuôn mặt mèo tràn ngập sự hoang mang tột độ.

Bọn họ… sao lại có thể nói chuyện hăng say đến vậy?

Bọn họ… rốt cuộc làm thế nào mà thân thiết đến thế?

Bọn họ… tại sao vừa mới gặp đã quét mã thêm bạn tốt rồi?

Quan Hôn Hiểu quay lại nhìn nó, thấy bộ dạng bối rối của con mèo mà không nhịn được bật cười: "Nhìn cho kỹ, học cho tốt, sau này kiếm thêm mấy đàn em, dụ dỗ vài cô mèo nhỏ đi."

Thiên Khiếu nghiêm mặt: "Meo."

Ai mà thèm đi tìm mèo cái chứ!

Quan Hôn Hiểu cười tủm tỉm ngồi lại ghế, tiếp tục tận hưởng niềm vui kiếm tiền nhàn nhã.

Một ngày vô vị lại trôi qua nhanh chóng.

Nhờ có Thiên Khiếu, công việc ở trạm giao hàng có chút khởi sắc, số lượng đơn hàng trong ngày lần đầu tiên vượt quá con số 30.

Với mức hoa hồng 5 hào mỗi đơn, hôm nay Quan Hôn Hiểu kiếm nhiều hơn hôm qua tận… bảy đồng rưỡi. Nhưng số tiền khổng lồ này vẫn chẳng đủ nuôi sống những cái miệng háu ăn trong nhà, vậy nên thay vì đi Ngự Thiện Phòng (tức tiệm ăn), anh quyết định ghé chợ mua ít thịt về tự nấu.

Chợ lúc nào cũng đông đúc.

Thiên Khiếu ngoan ngoãn ngồi trong giỏ xe được Quan Hôn Hiểu đẩy đi nhưng cứ bị mùi thực phẩm sống tấn công đến mức nhăn mặt, cuối cùng cuộn tròn lại, vùi mặt vào móng vuốt.

"Mèo có khứu giác nhạy lắm, chắc nhóc bị tra tấn rồi nhỉ?" Quan Hôn Hiểu vừa treo túi cải thảo, hành lá và ớt xanh lên tay lái, vừa xoa đầu con mèo đáng thương: "Hay là anh để xe ngoài cổng chợ, nhóc ngồi đây chờ anh nhé?"

"Meo~" Thiên Khiếu quẫy quẫy đuôi.

Dù mùi có khó chịu đến đâu, nó cũng không muốn rời xa Quan Hôn Hiểu dù chỉ một giây.

Bọn họ đã chia xa quá nhiều lần, suốt nhiều năm rồi.

"Thôi được rồi, vậy ráng chịu đựng một chút nhé." Quan Hôn Hiểu vỗ nhẹ lên lưng nó, dịu dàng dỗ dành: "Mua thêm miếng thịt heo nữa là xong ngay."

"Meo~!"

Mua xong đồ một người một mèo thong thả rời khỏi chợ, họ đạp xe chậm rãi về nhà.

Gió thổi qua những bụi hoa tím bên đường, hương thơm dìu dịu len lỏi vào phổi, nhanh chóng xóa sạch mùi tanh khó chịu còn sót lại trong không khí.

Thiên Khiếu khoa trương thở phào nhẹ nhõm.

Thấy phản ứng của nó, Quan Hôn Hiểu bật cười đang định vươn tay chọc chọc vào đầu nó thì bỗng dưng nhìn thấy dì Vương từ đầu hẻm bước ra, sắc mặt không được tốt lắm. Tuy trông có vẻ tức giận nhưng động tác vẫn rất ôn hòa, dì ấy đưa một túi chai nhựa cho một cụ già đang nhặt ve chai bên đường.

"Dì Vương, có chuyện gì vậy ạ?"

Quan Hôn Hiểu duỗi chân ra dừng xe, tiện tay lấy chai nước chanh uống hết từ khung xe đưa cho cụ già, ra hiệu không cần cảm ơn, rồi thuận miệng hỏi.

Nhìn thấy anh, khuôn mặt phúc hậu của dì Vương mới dịu đi đôi chút. Dì ấy thở dài: "Dạo này nhà dì bị chuột quấy phá, nó gặm sạch chỗ nho với cà chua bi của dì rồi. Dì tìm đủ cách mà vẫn chưa bắt được con nào. À, cháu nuôi mèo à? Nó có bắt chuột không?"

Nghe vậy, Quan Hôn Hiểu cúi đầu nhìn Thiên Khiếu. Con mèo nhỏ vô tội nghiêng đầu, ánh mắt long lanh.

Anh bật cười: "Nó vẫn còn nhỏ lắm, chắc không rành mấy chuyện này đâu dì."

"Phải ha, trông nó có vẻ yếu ớt thế kia mà." Dì Vương lại thở dài, vẻ mặt buồn bực: "Thôi, dì tự nghĩ cách vậy. Cháu cũng làm cả ngày rồi, về nghỉ ngơi đi."

"Dạ, chào dì."

Quan Hôn Hiểu chào tạm biệt, đạp xe vào ngõ nhỏ.

Anh vừa đi vừa suy nghĩ về chuyện lũ chuột, không kìm được mà lẩm bẩm: "Dạo này trái cây đắt đỏ quá, đến mình còn không dám ăn nhiều. Một ký nho tận 31 đồng lận, thế mà bị chuột gặm sạch… đúng là tạo nghiệt."

Thiên Khiếu vểnh tai lên, mắt nheo lại, nhìn về phía trước.

Nhà dì Vương có một cái sân nhỏ được rào bằng tre, trong đó có giàn nho tím và những luống cà chua bi đong đưa trong gió. Ngay cạnh đó, bên mép giếng nước cũ, những bụi việt quất và dâu tây mọc sum suê.

Chuyện bắt chuột… xem ra phải để nó ra tay rồi!