Hôm Nay Mèo Nhà Tôi Lại Nghĩ Cách Nuôi Tôi

Chương 5: Mèo Trộm Trái Cây

Buổi tối Quan Hôn Hiểu nấu ba món mặn và một món canh.

Ớt xanh xào thịt, đậu hũ sốt hành, sườn heo nướng và canh cải thảo. Hôm nay anh nấu nhiều cơm hơn bình thường hai phần, để cho mèo, chim sẻ và cá ăn.

Khi chia phần cơm vào ba cái bát, Quan Hôn Hiểu lẩm bẩm:

"Bây giờ không cần ra khỏi cửa cũng được trải nghiệm niềm vui chăm sóc sở thú. Tiếc là công việc tay trái này không chỉ không kiếm được tiền mà còn phải bỏ tiền túi."

Thiên Khiếu ngồi xổm một bên, ngoan ngoãn ngước đầu nhìn anh. Nghe câu nói ấy, đôi tai nó hơi cụp về phía sau, chột dạ "meo" một tiếng trong cổ họng.

"Meo cái gì mà meo!" Quan Hôn Hiểu gõ nhẹ đầu nó bằng đũa: "Đi ăn cơm đi."

Anh đặt bát cơm của mèo lên bàn, không lo Thiên Khiếu sẽ làm đổ đồ ăn khác, rồi ra ngoài cho chim sẻ và cá ăn.

Vài phút sau quay lại, anh vừa ngẩng đầu đã thấy chú mèo đen nhỏ đang ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh bát cơm, nhìn chằm chằm vào chén cơm trộn sườn heo và đậu hũ mà không động đậy.

"Sao thế? Hôm nay không hợp khẩu vị à?" Quan Hôn Hiểu vừa đi vừa hỏi. Đến khi ngồi xuống ghế, cầm đũa lên, Thiên Khiếu mới cúi đầu vùi mặt vào bát, ăn như đang xúc đất đào hố.

Anh bật cười xoa xoa lông trên đầu Thiên Khiếu: "Thì ra là đợi anh à?"

"Meo~" Thiên Khiếu phồng má, lí nhí kêu một tiếng, tỏ vẻ khẳng định.

Một người một mèo cùng nhau giải quyết bữa cơm trong hai mươi phút. Sau ba lần thêm đồ ăn cho Thiên Khiếu, bàn ăn sạch bong không còn chút gì.

Dưới ánh đèn vàng ấm áp, Thiên Khiếu ăn một bữa cơm no căng bụng, thoả mãn ngồi xổm bên bồn rửa tay, vừa liếʍ móng vuốt vừa quan sát Quan Hôn Hiểu rửa bát. Đôi mắt tròn xoe vì sung sướиɠ mà híp lại thành hai đường cong nhỏ.

“Trước đây nhà anh có một quy tắc, ai nấu cơm thì không phải rửa bát. Vì thế, việc chén bát xoong nồi đều do mẹ anh làm. Bà ấy rửa bát rất nhanh, dù có vương đầy dầu mỡ thì chưa đến năm phút đã sạch bong. Tiếc là bà ấy chưa kịp truyền lại tay nghề này cho anh đã đi xuất gia mất rồi.”

Sau khi no bụng và thư thái dưới ánh đèn dịu nhẹ, Quan Hôn Hiểu bất giác nhớ về quá khứ. Nhưng chưa kịp chìm sâu trong dòng ký ức, anh đã vội vã đổi giọng sang đùa cợt:

“Haizz, nếu nhóc là người thì tốt rồi, tự nấu cơm cho mình ăn cũng vui mà. Anh ghét nhất ở việc nấu cơm là phải rửa bát đấy.”

Nghe vậy Thiên Khiếu chăm chú nhìn Quan Hôn Hiểu rồi khẽ kêu “Meo~” một tiếng đầy nghiêm túc.

Sẽ có ngày đó thôi, sẽ sớm thôi.

Quan Hôn Hiểu bật cười, dùng ngón tay còn ướt chọc nhẹ vào trán con mèo:

“Mặc dù anh không hiểu nhóc meo meo cái gì nhưng coi như là đang an ủi anh đi ha.”

Đêm ấy không có chuyện gì bất thường xảy ra. Đến 11 rưỡi, Quan Hôn Hiểu leo lên giường, kéo chăn lên tận mũi rồi lẩm bẩm:

“Thiên Khiếu, tắt…”

Câu nói còn chưa dứt, trong phòng bỗng vang lên một tiếng "cạch" nhỏ, đèn liền tắt ngúm.

Ngay sau đó, một cục lông mềm mại ấm áp chui vào giữa hai chiếc gối. Quan Hôn Hiểu khẽ cọ đầu vào nó, bật cười thì thầm:

“Thông minh thật.”

Thiên Khiếu ngẩng đầu, nhẹ nhàng cọ mũi vào sống mũi cao thẳng của Quan Hôn Hiểu, như một nụ hôn chúc ngủ ngon.

Giữa đêm khi chắc chắn rằng Quan Hôn Hiểu đã ngủ say, Thiên Khiếu nhẹ nhàng rời khỏi ổ chăn, lặng lẽ mở hé cửa sổ, rồi nhanh nhẹn lách ra ngoài.

Ngoài trời ánh trăng đã vơi đi một góc nhỏ, dần chuyển sang hình lưỡi liềm. Nó cảm nhận được yêu lực trong cơ thể cũng đang dao động theo chu kỳ của mặt trăng. Tuy không mạnh mẽ như đêm trăng tròn hoặc đêm không trăng nhưng vẫn đủ để giúp nó giữ được hình người lâu hơn.

Phiền phức thật, ít nhất cũng phải nửa năm nữa mới hồi phục hoàn toàn. May mắn là nó đã tìm được “hai chân” đáng tin cậy rồi.

*Hai chân* ở đây ý chỉ Quan Hôn Hiểu.

Nghĩ vậy Thiên Khiếu nhanh chóng nhảy qua tường rào, lặng lẽ quan sát xung quanh rồi nhảy vào sân nhà dì Vương đối diện.

Chỉ vài phút sau, trong sân bỗng vang lên những tiếng kêu thảm thiết của lũ chim sẻ. Nhưng chẳng bao lâu sau, tất cả đều im bặt.

Tiếp đó mấy tiếng kêu thảng thốt của chuột vang lên từ giàn cà chua, rồi cũng nhanh chóng rơi vào im lặng.

Không lâu sau Thiên Khiếu tha năm con chuột đến bên giàn nho, nhanh chóng biến trở về hình người. Nó lặng lẽ nhặt một ít trái cây tươi ngon, giấu vào tay áo rộng.

Năm con chuột đổi được bốn loại trái cây, lời rồi!

Sáng hôm sau, khi ánh mặt trời rực rỡ tràn vào phòng, Quan Hôn Hiểu mơ màng thức dậy theo nhịp sinh học quen thuộc. Anh định nằm nướng thêm hai mươi phút thì bỗng một tiếng hét giận dữ vang lên:

“Ai trộm trái cây của tôi?!”

Tiếng rống trung khí mười phần phá tan bầu không khí yên tĩnh, như sấm nổ ngay bên tai Quan Hôn Hiểu.

Anh giật mình bật dậy, trong khi Thiên Khiếu đang cuộn tròn bên gối như một con ốc nhỏ cũng choàng tỉnh.

Một người một mèo nhìn nhau, một người lén lút, một mèo ngái ngủ lững thững xuống giường. Người nọ vừa mới kéo cửa phòng bước ra, liền bị chặn lại bởi một núi trái cây chất đống trước cửa, anh giật mình lùi lại một bước, bầu không khí lập tức chìm vào im lặng.

Nho, cà chua bi, việt quất, dâu tây.

Ôi chao, đủ cả đấy! Chỉ còn thiếu mỗi giàn nho với cái ghế mây nhà dì Vương nữa là trọn bộ.

Quan Hôn Hiểu liếc xéo Thiên Khiếu, Thiên Khiếu quay đầu đi, đầu đuôi nhọn hơi cong lên, khe khẽ ve vẩy. Ngay sau đó ánh mắt mèo lại chuyển sang trạng thái thứ ba đó là vẫy đuôi vô tội.

Đúng lúc này, tiếng gào của dì Vương vang lên từ sân trước:

"Lần này không thể nào là chuột! Tuyệt đối không phải chuột! Mẹ tận mắt nhìn thấy rồi, trên giàn cà chua có dấu chân mèo! Chuột có dấu răng gặm nhưng cũng có dấu móng mèo, ôi trời!"

"Mẹ, chỗ này… năm con chuột?"

"Năm, năm con á? Để mẹ xem nào… Ôi trời ơi! Nhà ai có con mèo làm việc hiệu suất cao thế này? Một cú vả mất mạng, nhìn mấy con chuột cổ gãy này xem… Hả? Vậy cái dấu chân mèo trên giàn có khi nào là do chuột đang ăn vụng cà chua, rồi bị đại hiệp mèo đi ngang qua vả cho rớt xuống không?"

"Đại hiệp mèo… Mẹ, con nói rồi, mẹ đọc võ hiệp ít thôi, chứ đầu óc mẹ càng ngày càng bay bổng rồi đấy… A a a! Con sai rồi! Con sai rồi mẹ! Mẹ ơiii!"

Tiếng la hét của cô con gái xui xẻo nhanh chóng bị nhấn chìm bởi tiếng gió rít khi cây chổi vung lên. Hai mẹ con giao chiến một hồi, cuối cùng cũng chịu đình chiến.

Quan Hôn Hiểu và Thiên Khiếu từ đầu đến cuối đều rụt cổ quan sát, dù biết khoảng cách xa như vậy thì có nói gì hai mẹ con kia cũng chẳng nghe thấy nhưng vẫn quyết định giữ im lặng, tránh đạn lạc, tuân thủ nguyên tắc cá trong chậu không thể tự cứu.

Vài phút sau, dì Vương thu dọn xong đống chuột xấu số, xách túi rác ra cửa.

"Mẹ đi đổ rác đây, con dọn dẹp trong nhà rồi muốn ngủ nướng kiểu gì thì ngủ!"

"Dạ biết rồi mẹ. Nhưng mà mẹ ơi, trái cây bị vứt đi nhiều thế, thật sự là chuột ăn à? Hay là con mèo kia cũng…"

"Nó giúp mẹ bắt nhiều chuột thế còn gì, ăn chút trái cây thì đã sao? Nó mà có vào bếp mở tủ lạnh lấy đồ nấu nướng thì mẹ cũng thấy hợp lý luôn ấy chứ. Thôi bỏ đi, chuyện nhỏ đừng bàn nữa. Mau dọn dẹp đi, mẹ về mà thấy sân chưa sạch là biết tay mẹ đấy!"

"Rõ! Mẹ đọc võ hiệp không uổng công nha, xem ra còn luyện được tuyệt kỹ lật mặt trong chớp mắt rồi."

"Hả?"

"Con đi lấy cái chổi quét sân đây!"

Quan Hôn Hiểu và Thiên Khiếu đồng loạt thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy mẹ con nhà bên cạnh đã ngừng nói chuyện và dì Vương lẩm bẩm vài câu rồi rời đi.

Lúc nãy căng thẳng đến mức không cảm thấy gì, giờ vừa thả lỏng một chút, chân đã mềm nhũn. Quan Hôn Hiểu dựa vào cửa ngồi xuống, đưa tay vuốt nhẹ lông trên lưng Thiên Khiếu.

"Đống chuột đó do nhóc bắt à?"

"Meo."

"Trái cây cũng là nhóc lấy đúng không?"

"…Meo."

Sao có thể gọi là ăn trộm được chứ? Rõ ràng là trao đổi ngang giá mà.

Thiên Khiếu hơi bất mãn.

Quan Hôn Hiểu chọc nhẹ vào khóe miệng nó: "Đừng có phụng phịu, dù nhóc có bắt chuột giúp người ta đi nữa nhưng không hỏi mà đã lấy thì vẫn là trộm. Chỉ khi nào người ta tự đưa thì mới gọi là phần thưởng, hiểu chưa?"

Thiên Khiếu đặt mặt lên lòng bàn tay anh, đôi mắt tròn xoe ngước nhìn đầy tội nghiệp.

Quan Hôn Hiểu nhìn mà mềm lòng, khẽ khàng khép năm ngón tay, xoa đầu con mèo nhỏ.

"Lần này bỏ qua, không phạt nhóc. Nhưng không có lần sau đâu đấy. Đống trái cây kia cũng chẳng thể trả lại nữa, tối nay tan làm anh sẽ mua ít trái cây khác mang qua cho dì Vương, không nói là nhóc lấy đâu, cứ bảo anh thấy hoa quả ngoài chợ ngon nên mua nhiều, tiện thể đem qua biếu. Nhóc cũng phải đi theo, ngoan ngoãn một chút, nghe chưa?"

"Meo!"

Chiều tối Quan Hôn Hiểu vác Thiên Khiếu trên vai, tay xách một túi chuối và một túi cam, gõ cửa nhà dì Vương.

Cô con gái của dì Vương là Vương Huyên ló đầu ra từ sau cánh cửa, tóc buộc cao đuôi ngựa.

"Anh Hiểu, có chuyện gì thế ạ?"

"Vương Huyên, mẹ em có ở nhà không?"

"Có ạ, mẹ vừa nấu cơm xong…"

Cô còn chưa nói hết câu, từ phía giàn nho đã vang lên giọng nói to khỏe của dì Vương: "Huyên Huyên, ai tới thế?"

"Là cháu đây, dì ơi."

Quan Hôn Hiểu chớp chớp mắt với Vương Huyên, cô lập tức hiểu ý, kéo cửa rộng ra để anh vào nhà.

Anh đi đến chỗ dì Vương đang ngồi trên ghế mây phe phẩy quạt: "Hôm nay cháu đi chợ thấy chuối và cam ngon, chọn mua thêm ít, mang qua biếu dì một ít."

Dì Vương chậm rãi ngồi dậy, đặt chiếc quạt hương bồ sang một bên, nhận lấy túi hoa quả từ tay anh:

"Ui chao, sao lại mua nhiều thế này? Cam không rẻ đâu, cháu mang về đi, để lại chuối thôi cũng được."

Dì ấy không phải khách sáo, Quan Hôn Hiểu đã ở đây mấy năm, cả hai nhà giúp đỡ nhau từ lâu. Hồi trước Vương Huyên học tiểu học và trung học, anh là người kèm thêm môn học cho cô. Đổi lại, dì Vương cũng hay nấu thêm đồ ăn mang sang cho anh. Quan hệ giữa họ không cần những lời khách sáo thừa thãi.

Chỉ là, dì ấy cảm thấy cậu thanh niên này không biết lo cho bản thân thôi.

Quan Hôn Hiểu cười cười, nháy mắt ra hiệu cho Thiên Khiếu. Con mèo nhỏ liền run run tai, nhanh nhẹn nhảy xuống, dụi đầu vào chân dì Vương.

Dì Vương tuy đã ly hôn từ lâu, ngoài con gái ra thì thích nhất là trái cây. Sáng nay vừa mới biết có một con mèo đại hiệp bắt chuột giúp mình trông chừng giỏ hoa quả, dì ấy lại càng có thiện cảm với nó. Dì ấy không nhịn được cúi xuống xoa đầu Thiên Khiếu.

Nhân lúc dì ấy đang bị con mèo thu hút, Quan Hôn Hiểu tiếp tục nói: "Dì cứ nhận đi mà, Tết năm nào dì cũng tặng cháu cả thùng quýt, mấy cân cam này có đáng là bao."

"Đúng đó mẹ, hôm qua mẹ còn bắt anh Hiểu kèm cho con nguyên bài tập tiếng Anh 32 câu, có thấy khách sáo gì đâu!" Vương Huyên chạy tới góp lời, cười hì hì cầm luôn hai túi hoa quả từ tay mẹ, giơ lên với Quan Hôn Hiểu: "Anh Hiểu, em đem vào nhé!"

"Được thôi." Quan Hôn Hiểu giơ ngón tay cái lên với cô: "Cam mà ướp lạnh rồi cắt ra ăn thì càng ngon hơn đấy."

"Biết rồi biết rồi." Vương Huyên phất tay: "Nói đến ăn, em còn chuyên nghiệp hơn anh nhiều!"

Dứt lời, cô bé ôm túi hoa quả chạy thẳng vào nhà.

"Cái con bé này!" Dì Vương vừa bực mình vừa buồn cười, dì ấy bế Thiên Khiếu lên ôm vào lòng, tay còn lại nhanh nhẹn lật giỏ tre ra: "Nào nào, cháu cầm giúp dì cái rổ này, dì biếu lại chút quà…"

"Dì, cháu…"

Quan Hôn Hiểu còn chưa kịp từ chối, dì Vương đã nhanh tay nhét đầy rổ một đống cà chua căng mọng.

"Dì nhớ cháu bảo dùng cà chua nhỏ để làm trứng xào cà chua ngon hơn đúng không? Mang nửa cân về mà nấu ăn!"

"Ơ kìa dì, cháu thật sự không cần… Ấy ấy ấy! Đủ rồi, đủ rồi! Chỗ này cháu ăn cả tuần cũng không hết!"

Mười phút sau, Quan Hôn Hiểu ôm một rổ đầy ắp hoa quả bước ra khỏi nhà dì Vương. Ngồi chễm chệ trên đống cà chua là Thiên Khiếu, đôi mắt nó long lanh nhìn anh.

"Lần sau còn ăn trộm nữa không?" Anh nghiêm mặt.

"Meo~"

Thiên Khiếu khẽ nhón chân đặt móng lên môi anh rồi cọ cọ má anh đầy nịnh nọt.