Hôm Nay Mèo Nhà Tôi Lại Nghĩ Cách Nuôi Tôi

Chương 3: Mèo Bắt Chim Sẻ

Quan Hôn Hiểu tắm cho Thiên Khiếu hai lần, xả kỹ bọt xà phòng rồi dùng khăn lông bao lại, ôm nó về phòng.

Khăn lông thấm nước rất tốt, chẳng bao lâu sau, bộ lông đen tuyền của nó cũng ráo bớt, trở nên bông xù hơn, không còn vẻ khô cứng gầy gò như lúc trước.

Quan Hôn Hiểu ngồi xuống giường, cắm máy sấy tóc vào ổ điện, chỉnh nhiệt độ thấp nhất rồi từ tốn hong khô lông cho nó. Đang sấy sấy, đột nhiên anh nhớ ra một chuyện.

"Nhóc là mèo đực hay mèo cái?"

"…Meo?"

"Đừng ngại, để anh xem nào."

Quan Hôn Hiểu nhếch môi cười, đặt máy sấy xuống rồi định kéo chân sau của nó ra kiểm tra. Ai ngờ, cục lông đen nhỏ vốn còn ngoan ngoãn dính sát vào người anh lập tức bộc phát tốc độ tối đa, nhảy vọt sang đầu bên kia của giường.

Đôi mắt to tròn nhìn anh chằm chằm, bên trong tai trắng muốt thoáng ửng lên một màu hồng nhạt. Nó đè thấp giọng, hung dữ "Meo" một tiếng, bày tỏ rõ lập trường.

Quan Hôn Hiểu nhịn cười: "Vậy là mèo cái hả?"

"Meo meo!"

"Rồi rồi, mèo đực, mèo đực, anh biết rồi." Nhìn mèo nhỏ giương móng vuốt bé xíu lên, Quan Hôn Hiểu không nhịn được bật cười, nhanh chóng sửa lại: "Lại đây nào, sấy khô lông rồi đi ngủ."

Thiên Khiếu giật giật tai, cẩn thận quan sát vẻ mặt anh. Xác nhận anh sẽ không giở trò xem giới tính nữa, nó mới lề mề bò lại gần.

Quan Hôn Hiểu vươn tay, tóm lấy nó ôm vào lòng, tiếp tục cầm máy sấy hong khô lông cho nó.

Anh làm bộ nghiêm túc: "Yên tâm, anh không nhìn đâu. Anh đâu phải tên biếи ŧɦái."

"…"

Thiên Khiếu nằm yên trên đùi anh, trong đáy mắt lóe lên chút bất đắc dĩ.

Bận rộn đến tận 12 giờ 10 phút, Quan Hôn Hiểu cuối cùng cũng sấy khô bộ lông cho mèo nhỏ để nó được thơm tho sạch sẽ. Còn anh thì đã mệt đến nỗi mắt không mở ra nổi, ngay cả áo ngủ bị ướt cũng lười thay, trực tiếp lăn vào chăn.

"Thiên Khiếu, anh không muốn xuống giường tắt đèn, nhóc…"

Lời còn chưa dứt, "cạch" một tiếng, đèn tắt. Cùng lúc đó, một cục lông mềm mại mang theo hương chanh ấm áp rúc vào cổ anh.

"…Ngoan." Quan Hôn Hiểu bật cười khe khẽ: "Nói thật đi, lúc đầu thai có phải nhóc đã lén lút không uống canh Mạnh Bà không?"

Thiên Khiếu hơi ngẩng đầu, đôi mắt tím sẫm dưới ánh trăng khẽ lóe sáng, không hề giống đôi mắt bình thường của động vật mà lại dịu dàng lạ thường.

Nhưng Quan Hôn Hiểu không đợi được mèo nhỏ trả lời. Thậm chí, ngay khi mèo nhỏ vừa ngước lên, anh đã chìm vào giấc ngủ, hơi thở đều đặn, gương mặt yên bình.

Cửa sổ vẫn mở, gió đêm khẽ lay động bức rèm, để mặc ánh trăng lặng lẽ đổ vào phòng.

Cục lông đen nhỏ nhẹ nhàng nhảy xuống giường, đi đến chỗ ánh trăng chiếu rọi. Nó ngẩng đầu, thân hình nhỏ nhắn chợt bừng lên một vầng sáng tím nhàn nhạt.

Trong luồng ánh sáng mờ ảo ấy, một bóng dáng thon dài dần hiện ra. Mái tóc đen như thác nước xõa xuống vai, đôi mắt yêu dị hơi cong lên, khóe môi vương nét cười mơ hồ. Đôi tai nhọn khẽ rung động, trông không giống mèo, mà càng giống… một con hồ ly.

Ánh mắt ấy lặng lẽ dừng lại trên người chàng trai đang ngủ say trên giường.

Dưới ánh trăng, người đó lặng lẽ tiến đến bên giường, quỳ một gối xuống, đôi mắt chăm chú ngắm nhìn gương mặt đang say ngủ của Quan Hôn Hiểu. Ánh mắt cậu lướt qua từng đường nét, tựa như muốn khắc sâu hình bóng người trước mặt vào trong tâm trí.

“Cuối cùng cũng tìm được anh.”

Giọng nói trầm thấp vang lên khẽ như một cơn gió thoảng. Ngay sau đó, cậu cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên giữa chân mày của Quan Hôn Hiểu, nhẹ đến mức như thể chỉ là ảo giác.

Hôn xong chàng trai liếc nhìn gương mặt ngủ say lần cuối rồi lặng lẽ xoay người. Cơ thể cậu nhanh chóng thu nhỏ lại, biến thành một chú mèo đen, rồi nhẹ nhàng nhảy lên bậu cửa sổ thoắt cái đã biến mất trong màn đêm.

Ngoài sân gió đêm thổi lướt qua những tán hoa hòe, ánh trăng rọi xuống bộ lông đen tuyền của nó, làm nổi bật lên một thứ ánh sáng tím nhàn nhạt. Chú mèo nhỏ vươn mình, rồi cất lên một tiếng kêu dài, trong trẻo và vang vọng không giống tiếng mèo, mà lại tựa như tiếng chim phượng hoàng.

Tiếng kêu vừa dứt, không đến nửa phút sau, trong ngõ nhỏ tối om đột nhiên sáng lên vô số cặp mắt xanh biếc. Từ bốn phương tám hướng, từng bóng đen lao ra, nhanh chóng tụ tập trước mặt Thiên Khiếu. Chúng là những con mèo hoang trong thành phố. Mỗi con đều linh hoạt, ánh mắt sắc sảo và thông minh.

Dưới ánh trăng bầy mèo tự động xếp thành hàng lối ngay ngắn. Đội hình tuy không hoàn hảo nhưng số lượng cực kỳ đông đảo, trật tự rõ ràng. Nếu có ai vô tình trông thấy cảnh tượng này, chắc chắn sẽ tưởng rằng sau ngày lập quốc, loài mèo cũng thành tinh và tổ chức hẳn một hội nghị.

Nhưng thực ra, đây không phải một cuộc họp thông thường mà là một buổi tụ họp dưới lệnh triệu tập của lão đại.

Thiên Khiếu bước chậm rãi giữa hàng mèo, cất giọng trầm ổn nhưng mang theo sự nghiêm túc hiếm có:

“Gần đây, tôi có nhặt à không, tìm được một con người mà tôi rất yêu quý. Anh ấy không giỏi săn mồi, trong nhà cũng chẳng có đồ ăn dự trữ. Tôi phải tìm cách nuôi sống anh ấy. Vậy nên… mọi người có đề xuất gì không?”

Một con mèo tam thể nhỏ nhắn đang ung dung liếʍ móng vuốt, nghe thấy câu hỏi, bèn ngẫm nghĩ một lát rồi nghiêm túc đáp:

“Lão đại, con người có câu: Yêu một người là phải chăm sóc người đó như chăm sóc một bông hoa. Mà chăm hoa quan trọng nhất là khí hậu và dinh dưỡng. Nếu muốn nuôi một con người, đầu tiên phải để anh ấy ăn no mặc ấm.”

“Ừm.” Thiên Khiếu gật đầu, đồng tình với ý kiến này: “Anh ấy có nhà, quần áo cũng không thiếu nhưng vấn đề chính là lương thực. Mà anh ấy lại giống tôi không ăn chuột, không ăn côn trùng, không ăn cơm thừa canh cặn, cũng không giỏi dùng vẻ ngoài đáng yêu để xin thức ăn.”

“Vậy à…”

Mèo tam thể chớp mắt, suy nghĩ một chút rồi quay sang nhìn một con mèo vàng mập mạp bên cạnh: “Nhắc đến chuyện ăn uống, chắc vẫn là Béo Quất có kinh nghiệm nhất. Cậu thấy thế nào?”

Con mèo vàng béo ú lim dim mắt, bộ dạng lười biếng như một nhân viên bị sếp lôi ra họp lúc nửa đêm. Nó duỗi móng, ngáp dài một cái, rồi lười biếng nói:

“Trong thành phố, con mồi không nhiều lắm. Lão đại, nếu cậu có khẩu vị giống con người, thì cứ nghĩ xem có thể chấp nhận được món gì. Sau đó, cùng nhau đi săn rồi mang về cho anh ta lựa chọn.”

Thiên Khiếu sáng mắt lên: “Đây đúng là một ý kiến hay. Tôi không thích ăn đồ sống, anh ấy cũng thế. Trước đây anh ấy từng làm cho tôi một món, là chim sẻ nướng, hương vị không tệ.”

“Chim sẻ?” Béo Quất tròn mắt nhìn, rồi ngẩng đầu lên ngó cây hòe trên đỉnh đầu Tím Tuệ, suy nghĩ một lúc: “À, bây giờ là mùa thu, có rất nhiều chim di cư bay qua đây, số lượng chim sẻ cũng nhiều hơn hẳn. Nếu không thì... Lão đại, bọn tôi giúp cậu bắt chim sẻ cho anh ta nhé? Cậu muốn bao nhiêu, bọn tôi bắt bấy nhiêu. Chia chác như cũ, chín một. Cậu thấy sao?”

“Được.” Thiên Khiếu gật đầu ra vẻ uy nghiêm: “Nhưng chim sẻ chết để qua đêm thì thịt sẽ hỏng, cần bắt sống. Cũng không cần bắt quá nhiều, không thể để anh ấy ngày nào cũng ăn chim sẻ. Trước mắt, cứ bắt hai mươi con là được.”

“Bắt sống á… không dễ đâu.” Một con mèo lông đen lốm đốm vểnh tai lên, nhảy nhót nói: “Chúng nó biết bay, lại nhát gan, gặp nguy hiểm là trốn rất nhanh. Không lẽ bọn tôi phải ngồi xổm trước cửa nhà lão đại cả đêm để canh giữ à?”

Thiên Khiếu thản nhiên đáp: “Cậu dùng chữ nhà rất hay, lát nữa tôi sẽ chia cho cậu thêm hai con chim sẻ.”

Nói xong, nó tiếp tục: “Còn về cách giữ chim sẻ sống, các cậu không cần lo, cứ giao cho tôi là được.”

Lốm Đốm lập tức ưỡn ngực: “Được rồi, lão đại! Nhất định hoàn thành nhiệm vụ!”

“Vậy tan cuộc. Trước bình minh, tập hợp lại đây, ít nhất phải bắt đủ hai mươi con.”

Thiên Khiếu vẫy đuôi, nhấc chân trước lên, nắm chặt một cái rồi tuyên bố: “Tôi sẽ đi bắt chuột. Ai bắt được nhiều chim sẻ sống nhất, tôi sẽ thưởng cho năm con chuột!”

“Rõ rồi, thưa lão đại!”

Tiếng mèo kêu vang vọng khắp bầu trời đêm, dọa cho một cậu học sinh cấp ba đang thức khuya chơi game giật mình tay run một cái làm thao tác lệch đi.

Cậu ta nhíu mày, lẩm bẩm: “Chẳng phải đang là mùa thu sao? Sao mèo hoang lại kêu rầm rầm như mùa xuân thế này…”

Sáng hôm sau.

Do tối qua lỡ ngủ muộn mười phút, Quan Hôn Hiểu cũng tỉnh dậy trễ hơn bình thường mười phút.

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu lên mí mắt anh, anh khó chịu trở mình, theo thói quen rúc đầu vào khe hở giữa hai cái gối. Nhưng lần này, anh lại vô tình chạm phải một thứ gì đó mềm mại và ấm áp.

Cảm giác xa lạ đó làm anh giật nảy mình ngay lập tức mở mắt. Kết quả là vừa hay đối diện với một đôi mắt tròn xoe mơ màng nhìn anh.

Thấy vậy, Quan Hôn Hiểu thở phào nhẹ nhõm: “Làm hết hồn, suýt nữa quên trên giường còn có nhóc. Anh cứ tưởng có con chuột nào đó bò trộm lên giường chứ.”

Anh ngồi dậy duỗi người một cái. Sau một đêm cuộn tròn ngủ, cơ bắp và gân cốt đều giãn ra dưới ánh nắng sớm. Cổ áo rộng rộng lỏng lẻo, để lộ ra phần xương quai xanh với đường nét tinh tế.

Thiên Khiếu thì nằm ngay trước mặt anh, cằm đặt trên hai chân trước, mắt tròn xoe không chớp, trong đáy mắt lấp lánh ý cười hài lòng.

Quan Hôn Hiểu không để ý, cúi xuống kéo cổ áo lại ngay ngắn, sau đó theo ánh mắt của nó mà vươn tay gõ nhẹ lên trán nó: “Nhìn gì mà nhìn, cẩn thận tròng mắt rớt ra luôn đấy.”

“Meo~”

Lát sau khi anh đi vào phòng tắm đánh răng, Thiên Khiếu cũng nhảy vào theo, bước vào gian bên trong rồi… thuần thục sử dụng bồn cầu.

Quan Hôn Hiểu khựng lại một giây, nheo mắt nhìn nó qua gương, miệng vẫn đầy bọt kem đánh răng: “Anh sắp đi làm, nhóc có muốn đi cùng anh không?”

“Cạch.” Cửa gian nhỏ mở ra, Thiên Khiếu nhảy lên bồn rửa tay, nhìn anh chằm chằm.

Quan Hôn Hiểu lập tức hiểu ý, giúp nó vặn vòi nước.

Nó vươn móng vuốt rửa sạch dưới dòng nước, sau đó nhảy vào cái rổ nhựa bên cạnh, lăn qua lộn lại trên khăn tắm để lau khô lông.

Rửa mặt xong, nó ngẩng đầu lên, mắt cong cong, vui vẻ kêu một tiếng: “Meo~”

Quan Hôn Hiểu vừa súc miệng vừa lườm nó một cái, sau đó khẽ xách nó lên, gõ nhẹ vào giữa trán nó: “Bảo bối à, sau năm 1949 thì không được thành tinh nữa đâu. Ra ngoài thì kiềm chế chút đi.”

Thiên Khiếu nhảy lên ngực anh, giang bốn chân ôm chặt lấy, còn dụi dụi đầu vào người anh mười mấy lần.

Thấy nó như vậy, Quan Hôn Hiểu chỉ biết bất lực cười khẽ: “Rồi rồi, đừng làm nũng nữa. Đi làm với anh nào.”

“Meo~”

Một người một mèo thong dong đi ra phòng khách. Khi Quan Hôn Hiểu vừa kéo cửa ra chuẩn bị bước xuống bậc thang, bỗng nhiên bị cảnh tượng trước mắt dọa cho suýt lùi lại.

Trước cửa có hai mươi con chim sẻ.

Chúng nó xếp thành bốn hàng ngay ngắn, con nào con nấy đều rụt cánh, cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim. Trông như mấy ông sư đang ngồi thiền vậy, mà cũng giống như mấy con chim mô hình trang trí.

Nếu không phải vì mấy con chim vẫn đang run cầm cập, Quan Hôn Hiểu suýt chút nữa đã tưởng nhà ai có nhóc con nghịch ngợm, cố tình bày ra trò này để trêu chọc anh rồi.

Anh cúi xuống, nhặt lên hai con chim nhỏ để quan sát. Hai con chim run lẩy bẩy nhưng không bay đi mà còn cố tình cọ đầu vào lòng bàn tay anh.

Trên mặt đất những con chim khác cũng chỉnh chỉnh tề tề điều chỉnh lại đội hình, lấp kín hai chỗ trống, giống như một đám ngoan ngoãn nghe lời.

Khoan đã… ngoan ngoãn?

Quan Hôn Hiểu nheo mắt, thả hai con chim trở lại đội ngũ, thấy chúng lại tự giác sắp xếp vị trí, anh chậc lưỡi: “Để nghĩ xem… ai lại vô lương tâm đến mức bắt tụi bây đứng phạt thế nhỉ?”

Đàn chim run bần bật nhưng không dám lên tiếng.

Anh quay đầu đúng lúc nhìn thấy nửa cái đầu mèo ló ra sau cánh cửa. Nó vừa liếc mắt một cái thì lập tức vụt vào trong nhưng quên thu đuôi, để cái đuôi lông xù cứ vẫy qua vẫy lại một cách chột dạ.

Quan Hôn Hiểu vừa tức vừa buồn cười, nắm lấy cái đuôi rồi lôi Thiên Khiếu ra, gõ hai cái lên đầu nó: “Nhóc đó…”