“Ồ? Vậy nếu tôi cứ phớt lờ thì sao? Tôi thích phớt lờ đó. Rồi sao?”
Khánh An cố tình nhấn mạnh chữ rồi sao, rồi không chờ cậu ta trả lời, Khánh An quay người, bước thẳng vào phòng karaoke như thể chưa từng có cuộc nói chuyện nào vừa diễn ra.
Cửa bật mở, tiếng nhạc sập xình cùng tiếng cười nói ồn ào lập tức ùa ra.
Cô ngồi xuống bên cạnh một nhóm bạn, nhận lấy ly nước đưa tới, giả vờ như không có chuyện gì.
“Trời ơi, mấy người nãy hát dễ thương dã man luôn á!”
“Lát nữa hát nữa nha Khánh An!”
Cô cười nhẹ, gật đầu như đồng ý, nhưng ánh mắt thì lướt qua gương phản chiếu phía đối diện.
Trong gương, cô thấy Trịnh Vũ Hoàng vẫn đang đứng ngoài hành lang.
Bóng dáng cao lớn dựa vào tường, không nhúc nhích, ánh sáng từ đèn trần hắt xuống nửa gương mặt cậu ta, khiến biểu cảm trở nên khó đoán hơn bao giờ hết.
Khánh An siết nhẹ ly nước trong tay.
Cô không biết vì sao mình lại cố ý nói như vậy.
Chỉ biết rằng khi nghe cậu ta nói miễn là đừng phớt lờ tôi, trong đầu cô lập tức bật lên suy nghĩ: Vậy thì phải phớt lờ cho bằng được.
Dù gì, người như Trịnh Vũ Hoàng… xứng đáng bị kéo xuống mặt đất một lần.
Một lúc sau, tiếng cửa sau lại mở ra lần nữa.
Bầu không khí bên trong không thay đổi, tiếng cười nói rộn ràng, vài bạn đang tranh micro để giành hát bài tiếp theo. Nhưng cô vẫn cảm nhận được rõ ràng từng bước chân đang tiến lại gần chỗ mình.
Trịnh Vũ Hoàng đi thẳng đến, kéo chiếc ghế trống bên cạnh cô rồi ngồi xuống, gần đến mức cô có thể ngửi thấy mùi hương xà phòng quen thuộc thoang thoảng từ người cậu ta.
Gần đến mức chỉ cần nghiêng nhẹ đầu là sẽ thấy ánh mắt của cậu đang nhìn mình.
Khánh An ngồi thẳng lưng, khoanh tay trước ngực, ánh mắt hướng về phía nhóm bạn đối diện nơi mấy đứa con gái đang vừa ăn bánh vừa kể chuyện phiếm.
Cô mỉm cười, còn cố tình cười to hơn thường lệ.
“Tao nhớ lần đó đi Đà Lạt, tụi mình bị lạc trong rừng thông á, nhớ không?”
“Trời ơi, tao té nguyên cú lộn mèo luôn đó!”
“Té xong còn đòi chụp hình sống ảo mới chịu nữa!”
Cô cười theo, gật đầu liên tục, gương mặt không chút gượng gạo.
Thậm chí còn nghiêng hẳn về phía bạn thân, vai gần như quay lưng lại Trịnh Vũ Hoàng.
Micro chuyền đến tay cô lần nữa.
“Hát bài tiếp đi An ơi!”
“Bài gì dễ dễ thôi nghen!”
Cô nhận lấy, vẫn không liếc sang cậu ta lấy một cái, cứ như thể người đang ngồi sát bên không hề tồn tại, như thể... Trịnh Vũ Hoàng là một khoảng trống vô hình.