Chấp Niệm Khó Buông

Chương 8

“Ôi trời ơi, song ca couple rồi!”

“Cặp bài trùng đó nha!”

Rút lui? Quay đi? Bỏ giữa chừng?

Không, cô không thể để bị xem là người thua cuộc.

Dù là bài song ca, dù là hát với người cô luôn cố tránh, thì cũng không thể để Trịnh Vũ Hoàng có thêm lý do để mỉa mai mình.

Giai điệu bước vào đoạn đầu tiên.

Âm thanh ban đầu có chút run, nhưng nhanh chóng ổn định sau vài câu. Giọng cô trong và cao, có nét dịu dàng riêng, vang lên rõ ràng giữa tiếng nhạc nền.

Rồi đến lượt Trịnh Vũ Hoàng, cậu ta hát tự nhiên đến bất ngờ, giọng nam trầm ấm, không quá chuyên nghiệp, nhưng lại có chất lười biếng đặc trưng như mọi thứ cậu từng làm khiến người nghe vừa khó chịu, vừa không thể rời tai.

Họ hát hết một câu, rồi lại câu kế tiếp.

Âm nhạc kết nối, lời hát xen kẽ, phối hợp… kỳ lạ đến mức trôi chảy.

Khi bài hát kết thúc, cả phòng vỗ tay rần rần. Một đứa bạn thậm chí còn hú lên:

“Ê ê, hai người hợp nhau thiệt á!”

Khánh An không nói gì, chỉ đưa micro cho người khác, xoay người bước ra ngoài.

Cô đẩy cửa bước ra hành lang, hơi thở còn chưa kịp ổn định thì phía sau lưng đã vang lên tiếng mở cửa.

Cậu ta đi đến, đứng cách cô vài bước, dựa lưng vào tường.

“Mặt cau dữ vậy, hát xong tưởng phải vui chứ.”

Khánh An im lặng, tay siết chặt micro đến mức các đốt ngón tay trắng bệch.

Một lúc sau, cô xoay người, nhìn thẳng vào cậu ta, ánh mắt lạnh đến mức gần như có thể đông cứng cả không khí giữa hai người.

“Tôi ghét cậu.”

Trịnh Vũ Hoàng hơi nheo mắt. “Ồ?”

“Cậu tới trường này được bao lâu? Hai tuần? Mười bốn ngày? Vậy mà cậu giành hết tất cả mọi thứ của tôi. Mọi thứ.”

“Vị trí đứng đầu. Ánh nhìn ngưỡng mộ. Sự chú ý của giáo viên. Sự tin tưởng của lớp. Cả bài Văn duy nhất từng được chọn đọc mẫu trước trường, cũng là của cậu.”

“Cậu có biết tôi mất bao lâu để có được điều đó không? Hai năm. Không bỏ sót một bài kiểm tra nào, không sai một điểm. Còn cậu? Về đây, ngồi xuống, cười nhếch mép và lấy sạch.”

Cô hít sâu, tay run nhẹ vì tức.

“Cậu giỏi, tôi không phủ nhận. Nhưng cậu quá thản nhiên khi đứng lên vị trí của người khác. Mà không hề nhìn lại xem mình đã đạp lên ai để đi qua.”

“Vậy nên đừng giả vờ như không có gì.”

Trịnh Vũ Hoàng không cười nữa, một lát sau, cậu nghiêng đầu, ánh mắt sâu hun hút.

“Cuối cùng thì cũng chịu nói thật.”

“Ghét cũng được, miễn là đừng phớt lờ tôi.”

Nguyễn Khánh An bật cười, mà cười vì thấy tức cười thật sự.