Có lẽ là vì không muốn bản thân mãi né tránh, hoặc vì một phần muốn chứng minh với chính mình rằng cô không sợ bất kỳ ai, kể cả Trịnh Vũ Hoàng.
Nhưng vừa bước đến trước phòng hát, cô lập tức hối hận.
Trịnh Vũ Hoàng đang ở đó, ngồi vắt chân thoải mái ở góc sofa, áo sơ mi trắng xắn tay, một tay cầm ly nước, tay còn lại chống cằm như đang lười biếng quan sát cả phòng.
Ánh mắt lướt nhẹ qua cửa, nơi cô vừa xuất hiện, rồi dừng lại một giây.
Khánh An đứng sững, cả người như bị kéo lùi về điểm xuất phát.
Cô toan quay người rời đi thì một bạn nữ trong lớp đã nhanh chóng kéo lấy tay cô, giọng hồ hởi.
“Ê ê, tới rồi thì vô luôn đi! Tới lượt cậu hát nè, không né được đâu nha!”
Không đợi cô phản ứng, người kia đã nhét micro vào tay cô. Cả đám bạn bên trong đồng loạt vỗ tay, reo hò thúc giục.
Khánh An đứng im, tay nắm chặt micro. Cảm giác như bị dồn ra giữa ánh đèn sân khấu, dưới hàng chục cặp mắt.
Trong góc, Trịnh Vũ Hoàng nhếch môi.
Được thôi, trốn mãi thì có gì khác đâu.
Khánh An bước vào phòng, không nói không rằng, tìm lấy bài hát quen thuộc nhất.
Dù giọng có run, tay có lạnh, thì cũng sẽ không cúi đầu trước mặt cậu ta thêm một lần nào nữa.
Khánh An cầm micro, mắt lướt nhanh qua màn hình chọn bài.
Cô chọn một ca khúc cũ, giai điệu nhẹ nhàng, lời không quá phức tạp – bài mà cô từng hát một lần ở tiệc gia đình, đủ để không quá lúng túng dù hiện tại đầu óc đang quay mòng mòng vì căng thẳng.
Nhạc dạo vang lên.
Giai điệu này… sao lại có vẻ lạ?
Màn hình hiện lời, dòng đầu tiên rõ ràng hiện ra dòng chữ: "Song ca – nam nữ"
Cô chọn nhầm, bài này không phải solo là bài hát song ca.
Cô lập tức xoay người định tắt nhạc, nhưng chưa kịp nhấc tay, đã nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi tiến lại gần.
Rồi một giọng nam trầm ấm vang lên bên tai:
“Lỡ chọn rồi thì hát luôn đi.”
Khánh An quay đầu Trịnh Vũ Hoàng đang đứng đó, tay cầm chiếc micro còn lại, ánh mắt nhìn cô chăm chú.
Góc miệng cậu ta hơi cong lên, một nụ cười mang theo vẻ thách thức lẫn thú vị.
“Cậu chọn bài, tôi chỉ phối hợp thôi.”
“Không cần, tôi thoát ra là được.”
“Không kịp rồi nhạc đang chạy.”
Âm thanh intro kéo dài thêm vài nhịp nữa rồi đến đoạn hát chính.
Mọi ánh nhìn trong phòng đều đổ dồn về phía hai người, tiếng vỗ tay thúc giục vang lên từ phía mấy đứa bạn cùng lớp.