Chấp Niệm Khó Buông

Chương 6

"Không thích."

Trịnh Vũ Hoàng bật cười , khóe môi cong lên theo cách nửa đùa nửa thật, ánh mắt vẫn hướng về bảng.

"Tưởng hôm nay cậu sẽ giành lại ngôi vị rồi chứ."

Khánh An không trả lời, tay nắm chặt cây bút đến mức gần gãy.

Sống lưng cô căng thẳng, cảm giác như đang bị đẩy vào một trận chiến mà mình không hề chủ động. Im lặng là cách duy nhất để giữ lại chút lý trí còn sót lại.

Từ hôm đó, Khánh An chính thức bắt đầu kế hoạch né càng xa càng tốt.

Giờ ra chơi, nếu cậu ta ngồi bên trái lớp, cô sẽ ngồi sang bên phải.

Giờ thực hành nhóm, cô chủ động xin đổi ca, viện cớ bận việc nhà.

CLB Khoa học nơi Trịnh Vũ Hoàng vừa đăng ký tham gia, cô âm thầm rút lui ngay trong tuần đầu. Lễ phát thưởng, cô đến muộn, tránh phải đứng cạnh cậu trên sân khấu.

Cô không muốn tiếp xúc, không muốn nhìn, không muốn để ánh mắt của cậu ta thêm một lần nữa đυ.ng đến lòng tự trọng của cô.

Không phải vì sợ, mà vì nếu tiếp tục ở gần nhau, cô không chắc mình còn giữ được cái đầu lạnh để học hành cho ra hồn.

Cậu ta quá nổi bật, quá giỏi và quá thản nhiên khi trở thành cái tên nằm trên mọi bảng xếp hạng.

"Sao dạo này cậu né tôi dữ vậy?"

Trịnh Vũ Hoàng hỏi, vào một buổi chiều sau giờ học thêm, khi cô vừa dọn cặp chuẩn bị về.

"Cậu nghĩ nhiều rồi."

Khánh An trả lời, mắt vẫn nhìn vào quyển tập, giọng thản nhiên nhưng gương mặt lại căng cứng, nhưng sau đó lại nghe một câu thách thức từ phía người kia.

"Hay là sợ tôi thắng thêm vài môn nữa?"

"Có gì để sợ chứ?"

Cô bật lại, cuối cùng cũng nhìn lên. "Thắng một hai lần mà tưởng mình là trung tâm vũ trụ à?"

Trịnh Vũ Hoàng mỉm cười, lần này là nụ cười rõ ràng, ánh mắt hơi hẹp lại, trong đó có sự thích thú không giấu được.

"Không phải tôi nghĩ thế."

"Mà là tôi đang đợi cậu chứng minh điều ngược lại."

Trịnh Vũ Hoàng xách cặp bước ngang qua cô, vai lướt nhẹ qua nhau như một sự thách thức không lời.

"Đừng né nữa, không hợp với cậu đâu."

Khánh An đứng yên, ngón tay vô thức siết lấy quai cặp.

Rất tức, nhưng lại không phản bác được gì, cô hít một hơi thật sâu, quay người rời khỏi lớp mà không nói thêm một lời.

Hôm sau là cuối tuần, nhóm chat lớp rộn ràng tiếng thông báo, tin nhắn liên tục đổ về.

“Đi karaoke không tụi bay?”

“Cuối tuần chán quá, đi xả stress xíu.”

Khánh An nhìn dòng tin nhắn lướt qua, định bụng sẽ từ chối như mọi lần, nhưng chẳng hiểu sao lần này, cô lại gõ vài chữ: “Ừ, tao đi.”