“Không có chỗ khác sao?”
“Có. Nhưng tôi thích ngồi gần người giỏi. Biết đâu học hỏi được chút gì đó.”
Cô không đáp, mắt nhìn thẳng lên bảng, giả vờ không quan tâm.
Sau này, đến lớp phải ngồi chỗ khác.
Tiết Hóa học, cô đăng ký làm nhóm trưởng thực hành.
Một lát sau, giáo viên thông báo nhóm ghép ngẫu nhiên theo danh sách.
Và dĩ nhiên tên Trịnh Vũ Hoàng nằm ngay dưới tên cô.
Tránh chỗ ngồi được, tránh được tổ nhóm hay không còn là chuyện khác.
Hết lần này đến lần khác, Khánh An phát hiện dường như cậu ta ở khắp nơi, cùng lớp, cùng nhóm, cùng giờ học thêm.
Mỗi lần bắt gặp ánh mắt cậu ta nhìn mình, dù chỉ là thoáng qua, tim cô lại đánh một nhịp kỳ lạ mà cô cố tình phớt lờ.
Không được mềm lòng, phải thắng cậu ta.
Dù có tránh né, dù có im lặng, nhưng trong lòng Khánh An chưa bao giờ ngừng cảnh giác.
Cô dốc sức học hơn, làm thêm đề khó, luyện thi chuyên sâu.
Cô không chấp nhận việc bị đứng sau quá lâu.
Càng không chấp nhận để ánh nhìn của ai đó làm cô mất tập trung thêm lần nào nữa.
Tuần thứ hai kể từ ngày Trịnh Vũ Hoàng chuyển đến.
Khánh An bắt đầu nhận ra rằng cô không chỉ thua cậu ta trong bài thi xếp hạng ban đầu.
Môn Toán, bài kiểm tra chương vừa rồi, cậu ta được mười, cô được chín rưỡi. Môn Lý, cậu ta là người duy nhất giải được câu nâng cao mà cả lớp bỏ trắng, còn bị thầy gọi tên khen ngợi ngay giữa giờ.
Môn Hóa, cậu ta phát hiện công thức sai thầy viết lên bảng, giơ tay đính chính một cách điềm tĩnh đến mức khiến cả lớp im bặt.
Môn Anh, phát âm chuẩn như người bản xứ, phản xạ nhanh, lại còn viết luận theo đúng văn phong học thuật.
Đến cả Văn, nơi cô luôn tự tin nhất cũng bị vượt mặt.
Bài cảm nhận của Trịnh Vũ Hoàng được chọn đọc mẫu trước toàn trường, còn bài của cô, dù đạt điểm cao, nhưng lại chỉ xếp hạng khá.
Mỗi lần giáo viên gọi tên Trịnh Vũ Hoàng, ánh mắt học sinh lại quay sang nhìn cậu ta, ánh nhìn mà trước đây vốn thuộc về cô.
Khánh An siết chặt bút, đốt ngón tay căng trắng vì lực.
Cô cắn nhẹ môi dưới, ánh mắt dán vào cuốn tập nhưng tâm trí thì như đang cháy bùng.
Không phải ghen là tự ái, một thứ tự ái âm ỉ, nặng trĩu trong l*иg ngực.
Tiết Văn hôm đó, cô nộp bài sớm rồi cúi đầu im lặng, ánh mắt cụp xuống, né tránh tất cả những ánh nhìn xung quanh.
Cô chỉ muốn tiết học trôi qua thật nhanh.
Trịnh Vũ Hoàng ngồi cạnh, hơi nghiêng người, một tay chống cằm, tay còn lại xoay bút giữa những ngón tay dài.
Cậu ta không nhìn cô trực tiếp, nhưng rõ ràng là đang chờ phản ứng.
"Không đọc bài à?"