Chấp Niệm Khó Buông

Chương 4

Quả cầu rơi thẳng xuống sân đối phương, mang về điểm thắng cuối cùng.

Tiếng huýt sáo vang lên.

Lớp vỗ tay, vài tiếng reo hò vang lên, trong đó có ai đó thốt lên: “Trời ơi, không ngờ Khánh An với Vũ Hoàng đá ăn ý dữ vậy!”

Cô lau mồ hôi trán, bước về phía vòi nước, nhưng cảm nhận được ánh nhìn sau lưng.

Quay lại, Trịnh Vũ Hoàng đứng cách đó vài bước, ánh mắt nhìn cô sâu đến mức khiến tim cô khẽ hụt một nhịp.

“Không tệ. Nhưng nếu là thi đấu thật, tôi sẽ không nhường.”

“Còn tôi, cũng chẳng cần ai nhường.”

Cậu bật cười, lần đầu tiên ánh mắt có chút gì đó ấm hơn ban nãy.

Nhưng chỉ một thoáng, rồi lại quay về dáng vẻ quen thuộc – thờ ơ và nguy hiểm.

Buổi sáng hôm sau, bảng thông báo trước văn phòng giáo viên đã đông nghịt học sinh vây quanh.

Tờ giấy được dán giữa bảng, in đậm tiêu đề: “Kết quả thi xếp hạng năng lực – Khối 11”.

Tiếng bàn tán vang lên khắp sân.

“Ôi trời, cậu Trịnh mới vô mà đứng đầu luôn kìa!”

“Khánh An đứng thứ hai? Không tin được!”

“Cách nhau đúng 2 điểm, sát xịt luôn!”

Khánh An vừa bước vào sân đã nghe những âm thanh đó lao thẳng vào tai.

Bước chân cô hơi chậm lại, nhưng rồi vẫn giữ vẻ mặt bình thản tiến về bảng tin.

Hàng tên được in rõ ràng.

Hạng 1: Trịnh Vũ Hoàng – 98 điểm

Hạng 2: Nguyễn Khánh An – 96 điểm

Hai điểm. Chỉ hai điểm.

Khánh An siết chặt quai cặp. Không phải vì buồn, cũng không phải vì giận.

Mà là một cảm giác khó gọi tên. Như thể có ai đó vừa kéo tấm thảm dưới chân cô, đẩy cô ra khỏi vị trí mà cô đã giữ suốt hai năm.

Cậu ta giỏi thật. Nhưng mình sẽ không để chuyện này lặp lại.

Đám đông xì xào sau lưng, vài ánh mắt nhìn cô đầy ái ngại, thương cảm lẫn tò mò. Cô không để ý. Chỉ lặng lẽ xoay người, bước đi trong im lặng.

Và kể từ giây phút đó, cô âm thầm tự nhủ: từ giờ trở đi, nơi nào có Trịnh Vũ Hoàng, cô sẽ tránh càng xa càng tốt.

Không phải vì sợ. Mà vì cô cần giữ cái đầu lạnh để cạnh tranh, cần khoảng cách để không bị dao động bởi bất cứ điều gì khác ngoài mục tiêu chính: giành lại vị trí số một.

Thế nhưng, có những thứ không phải cứ muốn tránh là tránh được.

Giờ Sinh hoạt lớp, cô chọn bàn cuối – chỗ ngồi ít ai để ý.

Nhưng vừa ngồi chưa đầy hai phút, giọng nói quen thuộc vang lên từ phía trên đầu:

“Trùng hợp thật.”

Cô ngước lên nhìn Trịnh Vũ Hoàng thản nhiên kéo ghế ngồi cạnh, chống cằm nhìn ra cửa sổ như thể đó là chỗ ngồi yêu thích của cậu ta từ đời trước.