Chấp Niệm Khó Buông

Chương 3

Cô chỉ đơn giản là người nghiêm túc, làm gì cũng phải chỉnh tề, kể cả khi chạy bộ hay ném bóng.

Tiếng huýt sáo vang lên. Thầy Hòa giáo viên thể dục đang đứng giữa sân, tay cầm bảng điểm danh.

“Hôm nay lớp mình sẽ chia đội đá cầu. Mỗi đội 4 người. Hai đội vào trận đầu là tổ 1 và tổ 3. Những ai mới chuyển lớp thì tự chọn đội nhé.”

Khánh An đang định về đứng với tổ 1 thì một giọng nói vang lên ngay phía sau:

“Cậu đứng đội nào, tôi đứng đó.”

Là Trịnh Vũ Hoàng mặc đồng phục thể dục, áo phông trắng, quần đùi, tóc rối nhẹ vì gió.

Gương mặt dửng dưng ấy chẳng thay đổi chút nào so với sáng nay, chỉ có ánh mắt là rõ ràng đang cố ý.

“Đừng nói là cậu sợ tôi thắng tiếp nên né?”

Khánh An không đáp, chỉ xoay người bước về phía tổ 1. Trịnh Vũ Hoàng theo sau, ung dung như thể đó là chuyện đương nhiên.

Trận đấu bắt đầu.

Đối thủ là tổ 3 – nhóm có hai bạn nam từng là cầu thủ đá cầu của trường, một cô bạn cao ráo và một nam sinh năng động. Không dễ ăn.

Khánh An nhanh chóng vào nhịp, bắt đầu phối hợp với các thành viên.

Dù bình thường ít ai thấy cô vận động mạnh, nhưng khả năng phản xạ và sự quan sát tỉ mỉ khiến cô luôn chọn đúng thời điểm tung chân.

Bỗng quả cầu bị đánh lệch hướng, bay về phía cô. Một cú xoay người chuẩn xác, cô đưa chân lên đỡ.

Ngay khi quả cầu chạm chân cô, một bàn chân khác từ phía đối diện cũng vừa vung lên.

Bốp!

Hai chân chạm nhau trong không trung, cú va chạm không mạnh, nhưng đủ để khiến cả hai khựng lại.

Khánh An lùi về, cau mày nhìn Trịnh Vũ Hoàng vẫn bình thản, nhưng khóe môi khẽ cong lên: “Không ngờ tốc độ cậu nhanh như vậy.”

“Cậu không cần tranh cầu khi tôi đã đón được.”

“Không phải tranh.”

“Chỉ là muốn phối hợp. Nhưng hình như cậu không quen với việc chơi đồng đội?”

Cô không đáp lại, chỉ hít một hơi rồi quay lại vị trí.

Cả trận đấu diễn ra căng thẳng. Trịnh Vũ Hoàng không những không gây rối, mà còn chơi cực kỳ nghiêm túc.

Cú đá của cậu nhanh và chính xác, khả năng xử lý tình huống linh hoạt, phản xạ tốt. Đến cả Khánh An cũng phải thầm thừa nhận: cậu ta không chỉ giỏi học.

Đến phút cuối cùng, tỉ số hòa.

Quả cầu được tung lên.

Trịnh Vũ Hoàng quay sang cô, khẽ nói: “Chuyền trái.”

Không cần nhiều lời, cô gật đầu.

Lần đầu tiên trong cả trận, họ thật sự phối hợp ăn ý. Một cú đá hướng trái, cầu bay vòng cung lên cao, đúng tầm để Khánh An tung cú kết thúc.