Lưng cậu ta tựa vào ghế, dáng vẻ ung dung, thoải mái như đang chờ nước lên để thả thuyền, nghe tiếng mở cửa, cậu ngẩng lên.
Ánh mắt họ chạm nhau trong vài giây ngắn ngủi.
Cậu ta có mái tóc đen hơi rối, sống mũi cao và hàng mi dài bất ngờ.
Mắt mang màu nâu sẫm, ánh nhìn vừa lạnh vừa bình thản, hơi nhướn mày, như đang đánh giá cô.
Khánh An lặng lẽ kéo ghế ngồi xuống, không nói gì.
Dù là ai, cô cũng không quan tâm.
Giám thị lúc này lên tiếng: “Xin giới thiệu, Trịnh Vũ Hoàng học sinh mới chuyển về từ trường quốc tế ở Anh. Vì yêu cầu đặc biệt từ phụ huynh, em ấy sẽ thi một bài sát hạch để phân lớp và đánh giá năng lực so với học sinh xuất sắc nhất của khối.”
Yêu cầu từ phụ huynh? Không khéo là yêu cầu từ chính cậu ta thì đúng hơn.
Giám thị đặt đề thi xuống bàn hai người.
“Thời gian làm bài: 90 phút. Không gian lận, không trao đổi. Bắt đầu!”
Tiếng bút sột soạt vang lên đều đặn trong căn phòng tĩnh lặng.
Khánh An lướt qua từng câu hỏi, tập trung cao độ, bài thi khó hơn bình thường, nhưng không phải vấn đề với cô.
Mỗi phép tính, mỗi dòng giải đều gọn gàng, nhanh gọn và dứt khoát.
Nửa tiếng trôi qua, cô liếc mắt sang bên kia.
Trịnh Vũ Hoàng ngồi nghiêng, tay trái chống cằm, tay phải vẫn viết đều.
Gương mặt cậu ta không có chút biểu cảm căng thẳng, thậm chí còn mang vẻ thảnh thơi?
Thư thái như vậy, là vì không biết sợ hay vì tự tin quá mức?
Khi thời gian chỉ còn lại mười phút, Khánh An đặt bút xuống, bài đã hoàn thành từ lâu, cô chỉ đang rà soát lại.
Đúng lúc đó, Trịnh Vũ Hoàng cũng đặt bút, ngả người ra sau ghế, hai tay đan sau gáy, mắt liếc sang phía cô.
“Làm xong sớm vậy à?”
Khánh An không đáp.
“Cũng đúng thôi. Dù gì cũng là người đứng đầu mà.”
Giám thị thu bài, không khí kết thúc thi căng thẳng tan biến.
Khi bước ra khỏi phòng, Khánh An bước trước, Trịnh Vũ Hoàng lững thững theo sau.
“Nguyễn Khánh An, đúng không?”
Cô quay đầu, ánh mắt lạnh nhạt, Trịnh Vũ Hoàng cười, nụ cười mang chút gì đó thách thức.
“Tôi mong là cậu sẽ giữ vững ngôi vị đó càng lâu càng tốt. Vì tôi ghét việc chiến thắng mà không có đối thủ xứng tầm.”
Khi tiết hai vừa kết thúc, cả lớp 11A1 lục đυ.c rời khỏi phòng học, hướng về sân thể dục với vẻ mặt vừa háo hức vừa uể oải.
Khánh An buộc lại tóc, cột cao gọn gàng, dù không ghét thể dục, nhưng cô cũng chẳng thích mấy hoạt động đổ mồ hôi giữa trời nắng.