Chấp Niệm Khó Buông

Chương 1

Tiếng chuông báo thức vang lên inh ỏi, phá tan sự yên tĩnh trong căn phòng ngăn nắp.

Nguyễn Khánh An vươn vai, đưa tay tắt đồng hồ rồi bật dậy một cách dứt khoát.

Như mọi ngày, cô bắt đầu buổi sáng với một cốc sữa ấm, lướt qua lịch học trong điện thoại rồi chỉnh lại cổ áo trước gương.

Trên gương mặt cô gái hiện rõ vẻ điềm tĩnh, chỉn chu một khí chất không lẫn đi đâu được của người luôn đứng đầu khối.

Trường THPT HTT nằm cách nhà cô khoảng mười lăm phút đi bộ.

Con đường quen thuộc rợp bóng cây, tiếng ve râm ran đầu hạ như gợi nhắc rằng kỳ thi cuối kỳ đang đến rất gần. Khánh An bước từng bước chắc chắn, tai nghe cắm vào, ánh mắt không chút phân tâm.

Cổng trường hiện ra, náo nhiệt với tiếng gọi nhau í ới, tiếng cười đùa của học sinh.

Như mọi ngày, vài ánh mắt ngưỡng mộ hướng về phía cô – Nguyễn Khánh An, biểu tượng học tập và nhan sắc của khối 11.

“Chào Khánh An!”

Cô chỉ mỉm cười nhàn nhạt, gật đầu thay cho lời chào. Không phải cô kiêu, chỉ là đã quen với sự chú ý này.

Mọi thứ vẫn bình thường, cho đến khi tiếng xì xào bắt đầu lan khắp sân trường.

“Nghe nói có học sinh mới chuyển đến lớp 11A1!”

“Là con trai! Nghe bảo đẹp trai cực kỳ, học cũng siêu giỏi!”

“Chuyển từ trường quốc tế về đó!”

Khánh An hơi nhíu mày. Lớp 11A1 chính là lớp của cô. Học sinh mới? Còn giỏi hơn cả cô?

Cô chưa kịp phản ứng gì thì lớp trưởng chạy đến, thở hổn hển: “Khánh An, nghe nói người mới hôm nay thi xếp lớp. Cậu cũng phải thi lại với người ta để phân thứ hạng!”

Gương mặt điềm tĩnh của cô cuối cùng cũng có một vết gợn nhỏ, nhíu mày.

“Thi lại để phân hạng?”

“Bình thường học sinh mới chỉ cần làm bài kiểm tra khảo sát đầu vào, đâu cần thi cùng người đứng đầu lớp?”

Lớp trưởng nhún vai: “Nghe đâu cậu ta đề nghị như vậy. Cũng không rõ vì sao, nhưng có vẻ là người không thích đi theo lối cũ.”

Từ trước đến nay, chưa ai có gan thách thức vị trí của cô, càng không ai dám tùy tiện đề xuất thi đua công khai như thế.

Một phần vì ai cũng biết rõ kết quả, phần còn lại là vì họ biết Khánh An không phải kiểu người dễ lay chuyển.

Khánh An siết nhẹ quai cặp, ánh mắt lóe lên sự hứng thú mà chính cô cũng không nhận ra.

Được thôi, để xem học sinh mới giỏi đến mức nào.

Phòng thi tạm được mở ở tầng ba, khi Khánh An bước vào, chỉ có giám thị và một người con trai đang ngồi trong góc phòng.