Chấp Niệm Khó Buông

Chương 10

Nhưng lại là thứ im lặng khiến người khác phải thấy nặng nề.

Còn Khánh An thì vẫn cười, vẫn nói vẫn vui vẻ như thể mình không hề biết cậu ta đang ở đó.

Cô diễn vai người phớt lờ hoàn hảo đến mức đáng ngạc nhiên.

Nhưng lòng bàn tay vẫn siết chặt cái ly lạnh ngắt, đến mức hơi nước bám vào da cũng không làm dịu đi cơn tức âm ỉ.

Buổi karaoke kết thúc vào lúc hơn chín giờ tối.

Cả nhóm đứng trước quán, chia nhau từng tốp nhỏ để về cùng nhau.

Đứa thì ba mẹ tới đón, đứa đi xe máy, đứa bắt Grab.

“Ê Khánh An, cậu về đường Trần Văn Hảo đúng không?”

“Trịnh Vũ Hoàng cũng đường đó nè. Hai người đi chung cho vui!”

Cô còn chưa kịp mở miệng thì Trịnh Vũ Hoàng đã nhét tay vào túi quần, liếc nhìn cô một cái. “Đi bộ chứ?”

Đường Trần Văn Hảo chỉ cách đây mười phút đi bộ, bình thường cô không ngại đi cùng người khác, nhưng với Trịnh Vũ Hoàng thì quên đi.

Một mình còn dễ thở hơn.

“Thôi, tôi có chút việc. Cậu cứ về trước đi.”

Cô đi thẳng một mạch, rẽ vào con hẻm bên trái, bước chân dứt khoát. Đến khi chắc chắn không ai theo sau, cô mới dừng lại trước tiệm net gần góc đường.

Quán net này nhỏ, chỉ có khoảng mười máy, không đông đúc, cũng không ồn ào.

Khánh An đẩy cửa bước vào, đưa tiền giờ rồi chọn máy gần cửa sổ. Mở máy, đăng nhập, lên Google… và chẳng biết làm gì tiếp theo.

Mười phút trôi qua.

Khánh An chống cằm nhìn màn hình. Trên trình duyệt chỉ là một bài báo cũ về bí quyết học giỏi môn Hóa, cô chẳng đọc nổi chữ nào.

Chỉ có một hình ảnh cứ hiện ra trong đầu là ánh mắt Trịnh Vũ Hoàng lúc nãy khi cậu nghe cô từ chối đi cùng, không nói gì, cũng không tỏ ra khó chịu, chỉ lặng lẽ gật đầu.

Khánh An nhấn chuột liên tục vào biểu tượng trang web, nhưng chẳng trang nào tải được gì có ích.

Rốt cuộc, cô ngồi trong tiệm net đúng một tiếng, chẳng làm gì ngoài việc... ngồi.

Chủ quán liếc cô mấy lần, chắc cũng đang tự hỏi con bé mặc đồng phục, cặp sách chỉnh tề này rốt cuộc vào đây để làm gì.

Khánh An thở dài, tắt máy, đứng dậy đi bộ về nhà, trên đường không hiểu vì sao, cô lại ngước lên nhìn bầu trời đêm.

Một mảng mây trôi qua che khuất mặt trăng.

Trong đầu cô bỗng hiện lên một suy nghĩ khá ngớ ngẩn.

Cậu ta về tới nhà chưa nhỉ?

Sáng hôm sau, tiếng chuông báo thức vang lên đúng giờ như mọi ngày.

Nguyễn Khánh An bật dậy, chỉnh đồng phục, búi tóc gọn gàng, uống sữa và xem lại lịch học trên điện thoại.