Sự xuất hiện của Tống Ngọc Thư khiến bầu không khí trong đại sảnh trở nên kỳ quái.
Khương Ngọc bưng chén trà nhấp nhẹ, Tô Nguyệt Trân cúi đầu, trên mặt có vô vàn cảm xúc, còn Tống Ngọc Thư thì thờ ơ nhìn xuống đất.
Lúc này, người duy nhất bị che mắt chính là Kỳ Nguyên Hồng.
"Ý Khương nương tử là gì?" Bà tử hỏi Khương Ngọc.
Khương Ngọc đặt chén trà lên bàn, phát ra tiếng leng keng thanh thúy. Nàng không trả lời ma ma, mà nói: "Cách đây mấy hôm, hạ nhân trong phủ ta cứu được một người, hỏi thăm mới biết người này quen Tứ tiểu thư phủ Thanh Sơn Bá. Thật là trùng hợp, vị phu quân ta nuôi nhiều năm cũng có quan hệ thân thiết với Tô tứ tiểu thư, ta bèn mời người tới. Toàn là người quen, ngồi xuống trò chuyện về ngày xưa hoặc cũng có thể mong đợi tương lai."
...
Trong phòng im ắng lạ kỳ.
Kỳ Nguyên Hồng nhìn Tống Ngọc Thư rồi lại nhìn Tô Nguyệt Trân đang cúi đầu, nếu giờ còn không hiểu thì những năm tháng đọc sách của hắn ta đổ sông đổ biển hết rồi.
Tay siết chặt thành nắm đấm, hắn ta lặng lẽ hít sâu một hơi, đè nén cơn giận đang cuồn cuộn trong ngực. Khương Ngọc nhìn hắn ta bị nghẹn đến mức mặt mày tím tái, cũng hả lòng hả dạ hơn.
Hết cách, vả mặt đến quá nhanh!
"Tống công tử quen Tô tiểu thư từ khi nào?" Khương Ngọc hỏi Tống Ngọc Thư.
Trên khuôn mặt bình tĩnh của Tống Ngọc Thư nổi chút gợn sóng, hắn ta liếc Tô Nguyệt Trân: "Lúc ở Thượng Kinh, Tô tiểu thư thường mời ta đến phủ hát hí khúc."
"Thường sao..." Khương Ngọc nói đầy ẩn ý: "Vậy hai vị đúng là người quen cũ."
Tống Ngọc Thư: "Ta và Nguyệt Trân không chỉ là quen biết cũ..."
"Đủ rồi!" Tô Nguyệt Trân đứng bật dậy, nàng ta nhìn Tống Ngọc Thư với đôi mắt ướt đẫm: "Chuyện đã qua rồi, sao cứ phải nhắc lại? Ta và chàng..."
"Tiểu thư." Bà tử thấy sắp hỏng chuyện, vội vàng kéo tay Tô Nguyệt Trân muốn ngăn cản nhưng bị nàng ta hất mạnh ra.
Tô Nguyệt Trân vừa khóc vừa nhìn Tống Ngọc Thư: "Thân phận của ta và chàng khác biệt quá lớn, vốn dĩ không thể ở bên nhau, cần gì phải dây dưa?"
Hình như Tống Ngọc Thư bị lời nàng ta nói chọc tức, cũng đứng dậy, nhìn chằm chằm vào Tô Nguyệt Trân: "Nàng biết chúng ta là đôi đũa lệch, tại sao còn trêu chọc ta? Là ai tặng quà cho ta mỗi ngày? Là ai nói yêu thích ta? Là ai đã kéo ta vào trong trướng?"
Ồ hố!
Chơi lớn vậy sao?
Khương Ngọc nhấp một ngụm trà, tiếp tục xem kịch. Khuôn mặt Kỳ Nguyên Hồng đã tái mét.