Hệ Thống Bắt Ta Làm Tra Nam

Thế giới 1 - Chương 5

Hắn nghiêm túc nói tiếp: “Chú lớn tuổi hơn cháu, nhưng chưa chắc là trưởng bối của cháu đâu. Theo gia phả, còn có một cháu cố lớn hơn cháu tận hai mươi tuổi đấy. Chú à, chú họ gì, thuộc thế hệ nào vậy?”

Tên nhóc này thật là khó đối phó!

Ông lão suýt chút nữa giơ tay lên muốn đánh, nhưng nhìn thấy dáng vẻ cao lớn vạm vỡ của Cố Dịch Trạch, ông lại yên lặng rụt tay về.

Ông bực bội phất tay: “Tôi không đôi co với cậu nữa. Dù sao tôi cũng là người già, mấy người là học sinh thì phải nhường ghế!”

“Chú lại sai rồi.” Cố Dịch Trạch lắc đầu.

“Chuyện gì cũng phải có bằng chứng. Chú nói chú là người già, vậy chứng cứ đâu?”

“Cậu không thấy tóc tôi bạc sao?”

“Có người tóc bạc sớm, có người lại thích nhuộm trắng theo phong trào.”

Ông lão tức đến run cả miệng, huyết áp như muốn tăng vọt. Ông lấy chứng minh thư ra, đập mạnh trước mặt Cố Dịch Trạch: “Nhìn rõ đi! Tôi 70 tuổi rồi!”

Cố Dịch Trạch liếc qua rồi bĩu môi: “Sao cháu thấy người trên chứng minh không giống chú lắm nhỉ?”

Ông lão vịn tay lên ghế sau Dương Diệp Yên, thở hổn hển.

Dương Diệp Yên thật sự muốn vỗ tay cho Cố Dịch Trạch. Đúng là giang tinh cái gì cũng giỏi!

Nhìn ông lão lúc này như thể sắp bị chọc tức đến ngất, cô chợt nhớ đến chính mình khi trước bị hắn làm cho tức điên.

Thậm chí, ông lão còn thảm hơn cô lúc đó.

Ông lão cố gắng hít sâu, vừa định nói gì thì Cố Dịch Trạch lại tiếp tục: “Chú có bằng chứng gì để chứng minh chứng minh thư này là thật?”

“Tôi…”

Mặt ông lão đỏ như gan heo.

Cố Dịch Trạch bình tĩnh nói tiếp: “Hơn nữa, chú trông còn khỏe mạnh hơn cả cháu cố của cháu, sao có thể đã 70? Bây giờ có không ít người khai gian tuổi khi làm giấy tờ đấy.”

“Thằng nhóc thối, cậu có thể bớt nói vài câu không? Cậu muốn chọc tôi tức chết sao?”

Cố Dịch Trạch gật đầu chắc nịch: “Cháu chỉ nói chuyện lý lẽ phải trái thôi.”

Dương Diệp Yên: “…”

Đúng lúc xe dừng trạm, cô lập tức kéo Cố Dịch Trạch xuống. Cô thật sự sợ nếu ở thêm vài phút nữa, hắn sẽ chọc ông lão tức đến ngất mất, rồi cô lại vướng vào kiện tụng.

Sau khi hắn rời đi, ông lão vẫn còn ngồi thở dốc, cố gắng trấn tĩnh lại. Sao hôm nay ông lại xui xẻo gặp phải một kẻ giỏi cãi lý như vậy chứ?

Lúc này, loa thông báo trạm tiếp theo vang lên. Ông lão ngẩng đầu nhìn, sững sờ…

Xong rồi, ông đã ngồi quá trạm!

Thật tức chết mất!

Xuống xe, Dương Diệp Yên giơ ngón tay cái với Cố Dịch Trạch, tỏ ý khâm phục.

Hắn nhìn nhìn, rồi nhàn nhạt nói: “Sao tôi có cảm giác cậu sắp hạ ngón tay xuống rồi?”

Lại là một ngày bị giang tinh nhìn thấu!