Cố Dịch Trạch ngơ ngác, trong đầu hiện lên một dấu chấm hỏi thật to.
“Nếu không, tại sao hôm nay cậu đột nhiên tốt với tôi như vậy?”
Cố Dịch Trạch: “…”
Cô gái này chắc chắn đã bị nguyên chủ làm tổn thương không ít.
Sau khi tiết tự học kết thúc, Cố Dịch Trạch trở về nhà.
Lúc này, Cố gia đã tắt đèn từ lâu.
Lịch trình của học sinh cấp ba và cấp hai không giống nhau.
Cố Mính đang học cao học, hiếm khi về nhà.
Trong thùng rác ở phòng khách còn vứt lại một ít nến, chén đĩa và một chiếc bánh kem đã bị dập nát.
Cố Dịch Trạch chợt nhớ ra hôm nay là sinh nhật Cố Lan.
Mà Cố Lan và nguyên chủ có cùng ngày sinh.
Hắn mở tủ lạnh, lấy một ly sữa, im lặng lên lầu.
…
Sáng hôm sau, 6 giờ, Cố Dịch Trạch cầm sữa và bánh mì rồi ra cửa.
Lên xe buýt, hắn liếc mắt liền thấy Dương Diệp Yên ngồi cạnh cửa sổ, đeo tai nghe, tựa vào kính ngủ.
Hắn bước tới, đứng bên cạnh cô.
Trên tay cô là một quyển từ điển, bên cạnh đặt một hộp sữa chưa uống.
Bờ môi hơi hé mở, như thể trong mơ đang thưởng thức món gì đó ngon lành.
Miệng cô còn khẽ nhúc nhích.
Qua hai trạm, một nhóm ông bà lão lên xe, tay xách giỏ rau.
Rất nhanh, mọi người đều tìm được chỗ ngồi.
Một ông lão nhìn quanh, rồi tiến về phía Dương Diệp Yên, vỗ nhẹ vào vai nhằm đánh thức cô.
“Cô gái nhỏ, còn trẻ đừng chiếm chỗ, ta già rồi, cho ta ngồi đi.”
Dương Diệp Yên chớp mắt, tháo tai nghe, mơ màng hỏi: “Ông ơi, ông nói gì ạ?”
“Hừ, tuổi còn trẻ mà không biết nhường ghế, diễn kịch cũng giỏi lắm.”
Mặt Dương Diệp Yên thoáng đỏ lên, lập tức cúi người xách túi định đứng dậy.
Không ngờ vừa nhấc người lên, một lực đè xuống vai khiến cô lại ngồi xuống.
Bên tai vang lên giọng nói quen thuộc:
“Diệp Yên, sao cậu có thể vô lễ như vậy?”
Dương Diệp Yên: “…”
Cô đã làm gì đâu!
Rõ ràng vừa định đứng dậy mà?
Cố Dịch Trạch nghiêm túc lên giọng: “Nhìn lại cậu đi, người ta mới 40 tuổi mà gọi là ông, một nữ sinh như cậu sao lại không biết tôn trọng người khác?”
Dương Diệp Yên ngẩng đầu, trong đầu toàn dấu chấm hỏi.
Cố Dịch Trạch cười tủm tỉm, quay sang ông lão: “Chú à, cháu đã giúp chú dạy dỗ cậu ấy rồi. Chú cao lớn khỏe mạnh như thế, cậu ấy nhường ghế chẳng phải là đang khinh thường chú sao?”
Ông lão: “…”
Ông trừng mắt nhìn hắn, tức giận: “Cậu bị bệnh à? Tóc tôi bạc hết rồi, cậu không thấy sao? Tôn trọng người già, yêu thương trẻ nhỏ, cậu hiểu không? Tôi là trưởng bối đấy!”
Cố Dịch Trạch mỉm cười: “Không nhìn ra đâu. Hơn nữa, chú à, lời này của chú không đúng rồi.”