A Chi, A Chi

Chương 9: Kỳ lạ

Giáo viên chủ nhiệm đến muộn, trên đường đi, lớp trưởng đã kể qua sự tình một cách đại khái.

Có học sinh trong lớp bổ sung: "Là Lý Khúc đã giúp cậu ấy, còn bị thương nữa."

Thì ra cậu ta tên là Lý Khúc.

Quý Đồng cảm thấy áy náy và có chút lo lắng. Lý Khúc vì giúp mình mà bị đánh một cú không nhẹ, nên cô xin phép giáo viên chủ nhiệm: "Em có thể đưa cậu ấy đến phòng y tế kiểm tra một chút được không?"

"Đi đi, sau khi tan học thì đến văn phòng của tôi."

"Cảm ơn thầy."

Quý Đồng bước ra khỏi lớp, gặp ngay Cam Đình vừa gặp bạn trai xong, đang vui vẻ chạy về.

"Lớp bắt đầu học rồi mà cậu chạy đi đâu vậy?"

"Đợi lát nữa rồi nói."

Cam Đình tò mò trở về chỗ ngồi. Không khí trong lớp có vẻ bất thường. Bình thường dù có ồn ào thế nào thì cũng chỉ là ồn ào, nhưng bây giờ từng nhóm hai ba người đang chụm đầu vào nhau, thì thầm to nhỏ như thể có chuyện gì lớn xảy ra.

Cam Đình hỏi bạn ngồi phía sau: "Mọi người đang nói gì thế?"

"Vừa rồi Quý Đồng suýt nữa bị người ta đánh, một nam sinh lớp mười ba đã đứng ra bảo vệ cậu ấy."

"Gì cơ?!" Cam Đình kinh ngạc: "Ai lại muốn đánh cậu ấy?"

"Trương Tâm Nhụy, nhưng chưa đánh được, Lý Khúc kịp thời ngăn lại. Cậu không nhìn thấy đâu, thật sự rất đáng sợ."

"Trương Tâm Nhụy đánh cậu ấy làm gì? Còn Lý Khúc là ai?”

"Hình như là vì bạn trai của Trương Tâm Nhụy ve vãn Quý Đồng. Lý Khúc chính là cậu học bá đeo kính đó, nghe nói..."

...

Lý Khúc sớm đã đi mất dạng.

Quý Đồng quên hỏi cậu ta học lớp nào.

Cô thất vọng quay lại, đột nhiên nghe tiếng từ phía sau.

"Đang tìm tôi sao?"

Quý Đồng ngoảnh lại, thấy Lý Khúc đứng ở đầu cầu thang.

Cô bước tới trước mặt cậu, hỏi: "Lưng của cậu có sao không? Tôi muốn đưa cậu đến phòng y tế kiểm tra một chút."

Quý Đồng ít khi nói chuyện với con trai, mới nói hai câu mà tai đã đỏ lên, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt cậu, ngại ngùng nói thêm: "Kiểm tra một chút đi."

"Tôi không sao."

"Nhưng mà..." Cô bối rối bẻ ngón tay, ngẩng lên nhìn cậu, thấy Lý Khúc cũng đang nhìn mình thì vội vàng dời ánh mắt đi: "Cú đập đó mạnh lắm, lỡ như bị thương bên trong thì sao."

"Vậy cậu đưa tôi đi, tôi không tìm được."

Quý Đồng nhất thời ngây người: "Tôi cũng không biết đường."

Lý Khúc khẽ cười, yên lặng nhìn cô.

Quý Đồng buông thõng tay, cố gắng suy nghĩ thật kỹ, cố lục tìm trong trí nhớ vài mảnh ghép liên quan đến vị trí phòng y tế: "Hình như nó ở bên cạnh thư viện."

"Thế thì cứ thử tìm xem."

Quý Đồng dẫn đường phía trước, người phía sau vẫn luôn dõi theo cô.

Cổ cô thon dài, bên phải gáy có một nốt ruồi nhỏ. Người cô rất gầy, ngay cả qua lớp áo cũng có thể cảm nhận được vòng eo nhỏ nhắn đến nhường nào. Cô mang giày thể thao trắng, đến viền giày cũng sạch sẽ đến lạ kỳ.

Tóc cô buộc đuôi ngựa, đuôi tóc khẽ đung đưa cọ vào lưng. Khi gió thổi qua, hương thơm từ mái tóc lan tỏa, len lỏi vào hơi thở của cậu.

Thật dễ chịu, là mùi hương cậu chưa từng ngửi thấy bao giờ.

Lý Khúc đi theo cô, lang thang khắp khuôn viên trường, càng đi càng xa những khu nhà chính.

Quý Đồng bị lạc đến hoa mắt, không biết nên đi hướng nào: "Hình như là bên này. Không đúng, chắc là bên kia mới phải."

Cô cảm thấy vô cùng xấu hổ, trong lòng nghĩ giá như lúc này Đại Hoa ở đây thì tốt biết mấy, ít nhất còn có thể chỉ đường giúp mình. Nhưng kỳ lạ thay, trong trường lại không hề có bóng dáng một con ma nào.

Quý Đồng cảm thấy bực bội. Lúc không cần thì cứ xuất hiện, đến khi cần thì chẳng thấy bóng ma nào.

Cuối cùng, chính Lý Khúc đã phát hiện ra phòng y tế.

Giường bệnh và bên ngoài được ngăn cách bởi một tấm bình phong màu xanh nhạt. Lý Khúc cởϊ áσ ngoài, ngồi trên giường bệnh, nhân viên y tế bắt đầu kiểm tra cho cậu.

Quý Đồng đứng ở cửa, qua tấm bình phong mờ ảo, cô có thể nhìn thấy bóng dáng của cậu lờ mờ in trên đó.Từ đầu đến cuối, ánh mắt của cậu chưa từng rời khỏi người cô.

"Chỗ này có đau không?"

Lý Khúc "Ừ" một tiếng.

"Chỗ này thì sao?"

"Ừ."

"Còn đây?"

"Ừ."

"Bị đánh không nhẹ đâu, tốt nhất là nên đến bệnh viện chụp X-quang."

"Ừ."

"Em có đang nghe tôi nói không vậy?"

"Ừ."

"Bạn học?"

Lý Khúc nhìn về phía nhân viên y tế: "Gì cơ?"

"Rốt cuộc có đau hay không?"

"Không đau."

Nhân viên y tế bất lực: "Em vẫn nên đến bệnh viện đi, chỗ tôi không chữa được đâu."

"Ồ."

Lý Khúc mặc áo vào rồi bước ra ngoài.

Quý Đồng tiến lên một bước, hỏi: "Thế nào rồi?"

"Tôi đã bảo là không có gì mà."

Nhân viên y tế lắc đầu ngán ngẩm. Học sinh lấy cớ bị ốm để chạy đến phòng y tế hẹn hò, ông đã thấy nhiều rồi, đến mức chẳng buồn nói thêm câu nào nữa.

Trên đường trở về lớp, hai người đi song song, cách nhau khoảng nửa mét.

Khi gần đến dưới tòa nhà giảng đường, Quý Đồng nói một tiếng: "Cảm ơn."

Lý Khúc an ủi cô: "Đừng sợ, dù họ có hung dữ cũng chỉ là một đám trẻ con, chẳng gây ra chuyện lớn gì đâu."

Trong lòng Quý Đồng thầm nghĩ: Cậu nói cứ như thể mình lớn lắm ấy.

"Về lớp học cho tốt, đừng suy nghĩ nhiều quá, ăn nhiều một chút, gầy quá rồi. Sau này..." Đột nhiên cậu ngừng lại, có quá nhiều điều muốn nói, nhưng sợ rằng nói nhiều sẽ khiến cô cảm thấy kỳ lạ.

Quý Đồng quả thật nghe đến hoang mang, sao cậu cứ giống như bà nội của cô, lải nhải không ngừng.

Tại đầu cầu thang, Quý Đồng dừng lại, Lý Khúc cũng đứng lại theo. Cô ngước lên nhìn cậu một cái: "Cậu... chú ý giữ gìn sức khỏe nhé."

Cô mở miệng, rồi lại khép lại, dường như còn có điều muốn nói. Lý Khúc vui vẻ chờ đợi một lúc, cuối cùng nghe được câu: "Nếu chỗ nào không thoải mái thì tìm tôi, tôi sẽ đưa cậu đến bệnh viện."

Cô ngừng lại một chút, bổ sung thêm: "Chi phí y tế tôi sẽ trả."

"Thật sự không sao đâu." Lý Khúc cong môi cười, dang rộng cánh tay: "Cậu xem."

Động tác này trông giống như chuẩn bị ôm lấy ai đó.

Quý Đồng nhất thời cảm thấy ngại ngùng, gật đầu rồi vội vàng rời đi: "Vậy tôi về trước, cảm ơn cậu."

Lý Khúc không nói gì.

Quý Đồng chạy bước nhỏ lên cầu thang, đến khúc quanh, đột nhiên cô ngoảnh đầu lại, hỏi: "Cậu học lớp nào?"

Câu hỏi này khiến cậu lúng túng.

Thế là cậu giả vờ không nghe thấy, vòng sang phía bên kia bức tường.

Khi tiếng bước chân của Quý Đồng hoàn toàn biến mất, Hà Phong mới từ thân thể này thoát ra.

Lý Khúc ngã sõng soài xuống đất, đầu óc choáng váng, cả thế giới như đang chao đảo. Đột nhiên, cậu lồm cồm bò dậy lao nhanh vào nhà vệ sinh, cúi xuống bồn rửa tay và bắt đầu nôn ói dữ dội.

Nôn xong, cậu đứng thẳng dậy, nhưng lưng chợt nhói đau.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Hà Phong cúi nhìn cậu với ánh mắt có chút áy náy. Đã mấy chục năm hắn không nhập vào thân xác con người, người thường quả thật khó mà chịu nổi hắn.

Hắn theo dõi Lý Khúc, đợi đến khi cậu an toàn trở về lớp mới rời đi.

Lý Khúc toàn thân vô lực, yếu ớt báo cáo với thầy giáo rồi trong ánh mắt chăm chú của cả lớp, cụp đầu ngồi xuống ghế.

Cậu lấy bài kiểm tra ra đặt lên bàn, vừa xoay đầu thì thấy bạn cùng bàn vẫn đang nhìn chằm chằm vào mình.

"Nhìn gì?"

Bạn cùng bàn giơ ngón cái lên: "Không ngờ đấy."

"Gì cơ?"

"Ngầu."

Đồ thần kinh.

Lý Khúc lười chẳng buồn để ý đến cậu ta. Nhìn chữ trên bài kiểm tra mà hoa mắt, nghe thầy giảng một bài xong thì mơ màng gục xuống bàn ngủ thϊếp đi.