Tính cách Quý Đồng hướng nội, độc lập tự mình tới lui. Vào lớp này đã hơn nửa tháng, cô chỉ nói chuyện với năm sáu bạn cùng lớp. Nhìn bề ngoài cô trông hiền lành, trầm tĩnh, lạnh nhạt, tuy dung mạo không tệ nhưng tính cách lại rất nhàm chán.
Cô không gây chuyện thị phi, nhưng thị phi lại luôn tìm đến cô.
Vào một giờ ra chơi hôm nọ, Cam Đình lên tầng trên tìm bạn trai, Quý Đồng thì gục trên bàn ngủ. Cô bị đánh thức bởi một cú đá – chính xác là cú đá vào bàn. Người đá là một nữ sinh, tóc đuôi ngựa buộc cao, cô ta có đôi mắt phượng, tên là Trương Tâm Nhụy.
Không phải người trong lớp, Quý Đồng không biết và cũng chưa từng gặp cô ta.
Quý Đồng ngồi thẳng dậy, nhìn bóng dáng hung hăng đứng chắn trước mặt mình.
"Cô chính là Quý Đồng." Trương Tâm Nhụy còn dẫn theo hai nữ sinh khác để ra oai, khoanh tay kiêu ngạo cúi nhìn Quý Đồng: "Người không thể nhìn bề ngoài được, quả nhiên những kẻ trông hiền lành lại càng dễ gây chuyện đây."
Quý Đồng không hiểu rõ ý của cô ta, nhưng cảm giác khó chịu mà những lời nói này mang lại mạnh hơn nhiều so với sự nghi hoặc.
Trương Tâm Nhụy lại đá thêm một phát vào ghế của cô, Quý Đồng suýt nữa ngã xuống, kịp thời chống tay lên bàn rồi đứng dậy. Trong lòng cô có chút sợ hãi, mấy người này nhìn qua đã không giống người tốt.
Đôi khi, con người còn đáng sợ hơn cả ma quỷ.
"Nói đi chứ, câm rồi à!" Trương Tâm Nhụy cất giọng cao hơn.
Quý Đồng hỏi: "Tôi đắc tội gì với cô sao?"
Một câu hỏi nhẹ nhàng, nhưng lại khiến cô gái vốn đang bực tức kia càng thêm khó chịu.
"Còn giả vờ với tôi?" Trương Tâm Nhụy cầm cuốn sách lên, dùng sức gõ xuống bàn: "Chẳng phải cô dùng bộ dạng vô hại này để quyến rũ con trai hay sao? Hồ Sùng Cảnh nói gì với cô?"
À, thì ra là hắn ta.
"Hắn hỏi xin số điện thoại của tôi, nhưng tôi không cho."
"Từ giờ trở đi, tự giác tránh xa hắn ra." Trương Tâm Nhụy chọt vào vai cô: "Hiểu chưa?"
"Cô nên bảo hắn tự giác một chút mới đúng." Vừa thốt ra, Quý Đồng đã hối hận. Câu nói này chắc chắn chỉ làm lửa giận của đối phương bùng cháy dữ dội hơn.
Quả nhiên, Trương Tâm Nhụy cười khẩy, chỉ vào tai mình: "Tôi không nghe rõ, cô nói lại lần nữa đi."
Quý Đồng không lên tiếng. Trong lớp có rất nhiều học sinh, dù là nam hay nữ, không ai muốn tự chuốc phiền phức để giúp cô cả.
Chỉ có lớp trưởng lên tiếng đỡ lời: "Có gì thì nói chuyện tử tế, đừng động thủ."
Trương Tâm Nhụy cầm lấy một cuốn sách rồi ném về phía lớp trưởng: "Mày câm miệng lại cho tao, ai cho phép mày nói?"
Lớp trưởng bất lực, tự biết không thể đắc tội với nhóm học sinh cá biệt nổi tiếng trong trường, lén lút rời đi tìm giáo viên chủ nhiệm.
Trương Tâm Nhụy nhìn Quý Đồng với vẻ mặt bình thản trước mọi việc, cơn giận càng bùng lên, giơ cuốn sách định ném thẳng vào mặt cô. Đột nhiên, một bàn tay lớn nắm chặt cổ tay cô ta, giữ lại giữa không trung.
"Ồ, lại thêm một anh hùng cứu mỹ nhân đây." Trương Tâm Nhụy quay đầu nhìn nam sinh phía sau: "Mày là thằng nào? Buông..."
Lý Khúc không cho cô ta cơ hội nói hết câu, một tay bóp chặt cổ cô ta, ấn người xuống mặt bàn. Lực đẩy quá mạnh khiến sách vở trên bàn rơi vãi khắp nơi, vài nữ sinh đứng xung quanh bị dọa đến mức hét lên thành tiếng.
Cú này Lý Khúc dùng hết sức, gáy của Trương Tâm Nhụy va đập mạnh lên bàn, cảm giác tê dại lan tỏa khắp nửa thân trên.
Hai nữ sinh đi cùng nàng cố gắng kéo Lý Khúc ra nhưng đều bị cậu đẩy ngã. Một người ngã sõng soài xuống đất, người kia bị hông đập vào góc bàn, đau đến mức mặt trắng bệch.
Quý Đồng ngơ ngác nhìn nam sinh đang nổi giận này.
Đây là ai? Có phải bạn cùng lớp không?
Lý Khúc đeo kính, gương mặt thư sinh, thoạt nhìn có vẻ yếu đuối nhưng lại toát ra khí chất hung dữ hoàn toàn trái ngược với ngoại hình, trên mặt mang rõ nét biểu cảm như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương.
Cửa sổ bị đám học sinh hiếu kỳ vây kín, ánh mắt tất cả đều đổ dồn về phía Lý Khúc. Cậu học sinh chăm chỉ, ngày thường chỉ biết tập trung học hành và chẳng hề quan tâm chuyện bên ngoài này, giờ đây hoàn toàn biến thành một con người khác, khiến ai nấy đều kinh ngạc.
Có người thì thầm: "Trời ơi, đó là Lý Khúc sao? Cậu ta bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ gì vậy?"
"Trương Tâm Nhụy mà cũng dám đánh, quá mạnh mẽ rồi."
"Học hành đến điên rồi chăng?"
Lý Khúc cúi người, tiến sát khuôn mặt Trương Tâm Nhụy, ánh mắt đáng sợ, giọng nói còn đáng sợ hơn.
Người khác đứng xa có lẽ không nghe rõ, nhưng Quý Đồng chỉ cách có nửa mét, từng chữ của cậu đều vô cùng rõ ràng.
"Tôi không muốn đánh con gái, nhưng nếu cô dám động vào cậu ấy, tôi sẽ khiến cô làm ma cũng không yên ổn."
Trương Tâm Nhụy đá chân phản kháng, Lý Khúc siết chặt tay, bóp đến mức khuôn mặt cô ta méo mó, ánh mắt đỏ hoe.
Nhìn dáng vẻ này của cậu, e rằng sắp siết chết Trương Tâm Nhụy đến nơi.
Quý Đồng kéo ống tay áo cậu, thân hình Lý Khúc lập tức cứng đờ. Cậu quay mặt sang nhìn cô, trong mắt tràn ngập những cảm xúc phức tạp.
Sợ sự việc trở nên nghiêm trọng hơn, Quý Đồng khuyên can: "Thả ra đi, đừng đánh nữa."
Lý Khúc nghe lời cô, buông tay ra.
Trương Tâm Nhụy lập tức lăn sang một bên, ôm cổ ho sặc sụa.
Quý Đồng cúi xuống nhặt sách vở rơi vãi trên đất, nào ngờ Lý Khúc nắm lấy hai vai cô, kéo người cô đứng lên. Cậu chăm chú nhìn cô với ánh mắt đầy cảm động, ánh sáng trong mắt dao động mãnh liệt, dường như sắp khóc đến nơi.
Người này bị làm sao vậy?
Cô bối rối nhìn cậu: "Cậu... không sao chứ?"
"À..." Lời chưa kịp nói ra, cậu đã nuốt ngược trở vào: "Không sao."
Đột nhiên, Trương Tâm Nhụy nghiến răng nghiến lợi, cầm ghế đập mạnh về phía họ.
Lý Khúc nghiêng người đỡ một cú, "Rầm" một tiếng, thân hình cậu đổ về phía trước, kính rơi xuống, tay cũng trượt khỏi vai cô, chống lên bàn học.
Xung quanh lại vang lên tiếng hét kinh ngạc.
Lý Khúc thậm chí không nhíu mày, ngược lại hỏi Quý Đồng: "Có bị thương không?"
Quý Đồng đỡ lấy cậu: "Lưng cậu..."
Mọi thứ xung quanh dần mờ đi, Lý Khúc lắc đầu, xoa xoa mắt, trông vô cùng khó chịu.
Quý Đồng nhặt chiếc kính lên, không nói gì.
Lý Khúc cầm lấy món đồ nhỏ này, lật qua lật lại xem xét, đeo lên mặt một cách vô cùng vụng về. Thế giới trước mắt lập tức trở nên rõ ràng.
Chuông vào lớp vang lên.
Những học sinh đứng ngoài cửa sổ xem kịch không nỡ rời đi. Giáo viên chủ nhiệm chưa tới, thầy dạy hóa đã kẹp sách bước vào. Nhìn thấy đám đông tụ tập ngoài cửa lớp, ông hỏi: "Các em đang làm gì thế?"
"Đánh nhau ạ." Có học sinh đáp.
Thầy giáo hóa đứng ở cửa, nhìn cảnh tượng hỗn loạn trên sàn cùng vài người từ lớp khác: "Mấy em này đang làm gì vậy?"
Trương Tâm Nhụy được hai đồng bọn dìu chạy ra từ cửa sau.
"Mấy em kia, đứng lại!" Thầy giáo hóa không giữ được nhóm đó, liền quay sang Lý Khúc: "Em là học sinh lớp nào?"
Lý Khúc không để ý đến ông, chỉ cúi xuống nhặt sách vở, chỉnh lại bàn ghế ngay ngắn, rồi nói với Quý Đồng: "Cậu cứ yên tâm học đi, đừng sợ, tôi đi trước đây."
Quý Đồng vẫn còn đang bối rối.
Mình có quen cậu ta không? Tại sao giọng điệu của cậu ta lại thân thuộc như thể đã quen biết từ lâu?
Cô nhìn theo bóng lưng của cậu, trong lòng chợt dâng lên cảm giác khó chịu mơ hồ.
Thầy giáo hóa đứng chắn ngay cửa, chặn đường Lý Khúc: "Tôi đang hỏi em đấy, tên em là gì? Giáo viên chủ nhiệm của em là ai?"
Lý Khúc đột nhiên nhìn thẳng vào ông, lạnh lùng nói một câu: "Tránh ra."
Thầy giáo hóa bất chợt cảm thấy run sợ. Sao mình lại bị ánh mắt của thằng nhóc này dọa cho hoảng hốt thế này?
Thật không thể chấp nhận được.
"Em học lớp nào? Đến lớp chúng tôi làm gì?"
Lý Khúc đẩy vai ông qua một bên rồi trực tiếp bước ra ngoài.
Thầy giáo dạy hóa ngây người. Dạy học nhiều năm như vậy mà chưa từng gặp học sinh nào ngang ngược như thế!
Đến khi ông kịp phản ứng, Lý Khúc đã đi xa.
"Em quay lại đây ngay!"