A Chi, A Chi

Chương 7: Con ma nhà thanh

Tiết toán, Đại Hoa lúc thì ngồi lên bục giảng, khi thì treo mình trên cửa sổ, lúc lại đi theo thầy giáo lượn trước lượn sau.

Quý Đồng coi như không thấy, chăm chú nghe giảng và làm bài tập.

"Được rồi, chúng ta hãy xem qua bài tập này."

Quý Đồng ngẩng mặt lên từ vở nháp, nhưng không thấy bóng dáng Đại Hoa đâu nữa. Cô nhìn quanh trái phải trước sau, hóa ra đã đi thật.

...

"Đại nhân, ngài... ngài tìm tiểu nhân có việc gì ạ?" Đại Hoa run rẩy lo sợ, không dám nhìn thẳng vào Hà Phong: "Ta luôn an phận thủ thường, chưa từng làm điều xấu nào, mong đại nhân minh xét."

"Vậy ngươi ở đây làm gì?"

"Ta... đi chơi."

"Chơi?"

Ngữ điệu này khiến Đại Hoa cảm giác như mình sắp tiêu đời: "Chỉ là đi dạo... đi dạo lung tung rồi tới đây thôi."

Hà Phong không nói gì thêm.

Trong vài giây im lặng ấy, Đại Hoa đã tưởng tượng ra trăm ngàn hình phạt tra tấn trong đầu.

Hà Phong thì nàng biết rõ, vài ngày trước hắn vừa tiếp quản khu vực này. Về vị tuần sứ mới đến này, chúng quỷ bàn tán xôn xao, truyền tai nhau nhiều lần, cuối cùng cũng nắm được đại khái tính tình và thủ đoạn của hắn.

Nói ngắn gọn thì, khi còn sống người ta đã sợ hắn, khi thành ma thì vạn quỷ đều kinh hãi.

"Còn dây dưa với cô ấy nữa không?"

Đại Hoa ngẩn người một lúc mới hiểu ý trong lời nói của hắn, vội vàng giải thích: "Không có dây dưa gì đâu, ta chỉ là..."

Hà Phong lạnh lùng nhìn nàng.

Đại Hoa nhận thua, thành thật khai báo: "Chúng ta là bạn bè. Trước đây thi thoảng ta nhờ cô ấy giúp đỡ, làm một số việc nhỏ như lấy đồ ăn thức uống thôi. Ta biết còn ba bốn con khác thỉnh thoảng cũng tìm cô ấy. Nhưng chúng ta chưa bao giờ làm hại cô ấy!"

Đại Hoa ngẩng đầu lên, từ góc độ này vừa hay nhìn thấy mắt trái của Hà Phong bị một miếng bịt mắt đen che lại, còn mắt phải lạnh lùng nhìn thẳng mình, nàng vội vàng cúi đầu xuống: "Ta luôn làm việc tốt mà! Năm ngoái ta còn giúp cô ấy thoát khỏi một vụ tai nạn xe cộ! Thật đấy!"

Thấy nàng run rẩy không ngừng, Hà Phong ngữ điệu hơi ôn hòa hơn một chút: "Nói tiếp đi."

"Đầu năm nay có một con ma rất hung dữ bám theo cô ấy, chúng ta không dám tới gần, đều trốn xa hết. Sau đó cô ấy vào ở tạm một ngôi chùa một thời gian, ra ngoài thì chuyển tới đây. Ta cũng... mới theo tới đây mấy hôm."

"Hung dữ thế nào? Tên gì?"

"Không rõ, chỉ biết là một con ma hoang từ thời nhà Thanh, vẫn chưa được nhập sổ, gần đây hình như đang ở phía nam thành phố, không chỉ hại người mà còn bắt nạt cả chúng ta - những quỷ dân lương thiện."

"Đưa ta tới đó."

Đại Hoa run rẩy liên hồi: "Ta không dám."

Hà Phong không nói gì.

Trong lòng Đại Hoa nhanh chóng so sánh. Con ma nhà Thanh kia tuy tàn nhẫn thật, nhưng tuần sứ Hà này hình như còn độc ác hơn. Hơn nữa, bên hông hắn còn quấn một cây roi bắt hồn.

Vì vậy, nàng ngoan ngoãn quay đầu lại, khom lưng dẫn đường: "Ngài theo ta."

Khi tìm thấy con ma nhà Thanh, gã đang nhập vào người một bà lão, khiến bà đau đớn rên lên không ngừng.

Nhìn thấy Hà Phong, gã càng trốn sâu vào trong thân thể người, không dám ra ngoài.

Hà Phong gọi gã hai lần, thấy gã không phản ứng, liền lấy roi bắt hồn ra quất tới.

Roi bắt hồn được luyện từ một trăm ba mươi bảy linh hồn của những oan hồn hung ác, cực kỳ dữ tợn. Hình dáng giống như xương sống người nhưng rất mảnh mai và mềm mại, chiều dài có thể điều chỉnh tùy ý.

Một roi này giáng xuống, cảm giác đau đớn không phải là thứ mà bất kỳ con ma nào cũng có thể chịu đựng nổi. Nếu không phải có những con ma cực kỳ tàn ác hoặc khó trị bằng tay không, Hà Phong sẽ không thường xuyên sử dụng nó.

Con ma nhà Thanh biết sự lợi hại của món đồ này, chưa đợi roi rơi xuống đã vội vàng thoát khỏi thân thể người, hoảng loạn bỏ chạy.

Chưa kịp chạy ra khỏi tầm mắt, roi bắt hồn đã cuốn chặt lấy cổ gã, bị kéo ngược trở lại treo lơ lửng trên không trung.

Đại Hoa núp ở chỗ khuất len lén liếc nhìn, không dám thở mạnh. Hà Phong khoanh tay, lạnh lùng nhìn gã: "Điều luật âm phủ thứ ba, thứ chín, thứ mười bảy. Ngươi nghĩ rằng vì thời gian đã quá lâu, âm phủ bận rộn, không rảnh để ý đến ngươi nên ngươi có thể gieo rắc tai họa khắp nơi, phớt lờ luật pháp sao?"

Con ma nhà Thanh đau đớn rêи ɾỉ, hai chân đạp loạn xạ.

Hà Phong nhớ lại cảnh gã từng dây dưa với Quý Đồng, cơn giận bùng lên, toàn thân bao trùm bởi khí đen dày đặc: "Tiêu diệt ngươi, cùng lắm chỉ bị xử phạt vì lạm quyền."

Đúng lúc đó, hai âm sai đi ngang qua, thấy tuần sứ đang làm việc liền chào hỏi một tiếng.

Hà Phong khôi phục vẻ bình tĩnh, thu roi bắt hồn lại. Con ma nhà Thanh rơi xuống đất, đau đớn lăn lộn trái phải.

Hà Phong giao tên này cho hai âm sai: "Giúp ta đưa hắn đến điện thứ mười một."

Âm sai vốn định đến điện thứ bảy, đường đến điện thứ mười một không gần chút nào. Không đồng ý thì sợ Hà tuần sứ tức giận, đành phải nhận lời: "Vâng."

Một roi bắt hồn này đủ khiến con ma kia chịu đựng một thời gian dài.

Âm sai áp giải con ma nhà Thanh rời đi.

Hà Phong nhìn về phía Đại Hoa đang trốn, kêu nàng lại để nói chuyện.

Đại Hoa vừa chứng kiến uy lực của tuần sứ đối với ma quỷ, vội vàng bò lết đến trước mặt hắn: "Đại nhân còn gì phân phó nữa không?"

"Từ nay về sau tránh xa cô ấy ra, nếu để ta nhìn thấy lần nữa, sẽ đưa ngươi xuống điện thứ mười một thử dao."

"Không dám nữa đâu! Đảm bảo sẽ tránh thật xa!"

Hà Phong biết con ma này bản tính không xấu, liền tha cho nàng đi.

...

Hà Phong trở lại trường học, đứng ngoài cửa sổ lớp Quý Đồng, từ xa quan sát cô. Nếu hắn không muốn hiện hình, dù là người có mắt âm dương cũng không thể nhìn thấy được.

Quý Đồng chăm chú nghe giảng, cây bút dưới tay sột soạt viết.

Hà Phong đứng đó từ tiết học này sang tiết khác, từ giờ ra chơi lại đến giờ vào học.

Hắn phát hiện ra rằng ngay cả trong giờ giải lao, Quý Đồng cũng hiếm khi di chuyển. Hoặc là nằm gục trên bàn ngủ, hoặc là đọc sách làm bài tập. Khi người khác nói chuyện với cô, cô chỉ đáp lại vài câu ngắn gọn, luôn giữ vẻ lạnh lùng, rất ít khi cười. Điểm này khá giống với kiếp trước của cô.

Hôm nay nhiệt độ đột ngột giảm mạnh, cửa sổ lớp học vẫn mở toang.

Trời tháng Chín, người thường cảm thấy mát mẻ dễ chịu, nhưng Quý Đồng vốn yếu ớt, trời sinh sợ lạnh, bị đông cứng đến mức hắt xì liên tục mấy cái.

Sợ cô bị cảm lạnh, Hà Phong tạo ra một luồng gió mạnh đóng cửa sổ và cửa lớp lại. Nhưng nữ sinh ngồi cạnh cửa sổ lại mở ra ngay. Lặp đi lặp lại vài lần, Hà Phong cảm thấy phiền, liền khiến luồng gió ngừng hẳn.

"Ể? Sao đột nhiên không có gió nữa?" Nữ sinh thò tay ra ngoài, không cảm nhận được chút gió nào, cô ấy càu nhàu: "Gió đang thổi tốt mà, thời tiết kiểu gì thế này."