Ba cái đồng hồ báo thức cũng không đánh thức nổi Quý Đồng.
Bà nội đẩy cô mấy lần: "Sắp trễ học rồi."
"Đồng Đồng, mau dậy đi."
"Đồng Đồng?"
Quý Đồng ngủ như chết, bà nội suýt chút nữa phải ghé sát mũi kiểm tra xem cô còn thở không, thì bỗng nhiên cô mở mắt, vô hồn nhìn bà.
Trong lòng bà nội giật thót, thử hỏi: "Đồng Đồng?"
Quý Đồng "Dạ" một tiếng.
Bà nội thở phào nhẹ nhõm: "Sao lại ngủ say như vậy? Đêm qua con lại thức khuya phải không?"
Quý Đồng liếc nhìn đồng hồ, xong rồi!
Cô hoảng loạn bật dậy, nhanh chóng rửa mặt, không kịp ăn sáng ôm cặp sách lao ra ngoài. Bà nội chạy theo sau gọi lớn: "Mang bữa sáng theo ăn dọc đường đi này! Trễ chút cũng không sao, nhưng không thể bỏ bữa được!"
Quý Đồng vội quay lại, cầm một quả trứng từ trên bàn rồi cắm đầu chạy xuống lầu.
Đến khúc quẹo tầng hai, bất ngờ gặp một quỷ nữ.
Bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều giật mình.
Quý Đồng chẳng có tâm trạng để ý là đυ.ng người hay gặp ma, trường mới kiểm tra buổi sáng rất nghiêm ngặt, cô không muốn bị giáo viên chủ nhiệm phạt đứng trước cổng trường đâu.
Ban ngày dương khí mạnh, những hồn ma thường ẩn nấp ở nơi âm u. Miễn là không phải loại ma quỷ có hình dáng kinh dị hoặc cố tình hù dọa, Quý Đồng hầu như không sợ.
...
Xe buýt còn ba trạm nữa mới tới, Quý Đồng không chờ được liền chạy bộ đến trường.
Trước cổng trường, các học sinh và giáo viên đang kiểm tra tác phong, Quý Đồng nhìn đồng hồ, không chỉ không trễ mà còn sớm hơn bảy phút.
Cô giảm tốc độ bước chân chậm rãi điều hòa hơi thở, lúc này mới phát hiện quả trứng trong tay đã bị bóp nát bét. Vứt đi thì tiếc, ăn cũng không xong, thế là cô lấy giấy gói lại rồi nhét vào cặp sách.
Hai bên đường lớn trong trường trồng đầy cây xanh. Dưới tán cây, trên bồn hoa có một nam sinh mặc trang phục Trung Sơn ngồi đó.
Quý Đồng biết hắn không phải người nên bình tĩnh bước qua. Đến lúc này cô mới bắt đầu suy nghĩ về chuyện gặp ma ngay sáng sớm. Phù chú rõ ràng vẫn mang theo bên mình, xem ra đã mất hiệu lực rồi.
Dạo này thật sự có chút xui xẻo, không biết có chuyện gì sắp xảy ra nữa đây?
Đang nghĩ ngợi, một nữ quỷ xinh đẹp mặc bộ váy hoa bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh Quý Đồng, dọa cô giật cả mình. Khi nhìn rõ là ai, cô mới bình tĩnh lại.
Nữ quỷ bay lượn quanh quanh cố thu hút sự chú ý của cô, nhưng Quý Đồng cứ như không thấy, tiếp tục bước đi trên con đường của mình.
"Đừng giả vờ nữa, tôi biết cô nhìn thấy được mà. Cuối cùng cô cũng đã vứt bỏ cái dây thừng đó rồi. Trước đây tôi muốn nói với cô, lá phù chú đó vô dụng thôi, tôi chẳng hề sợ chút nào, chỉ có hạt gỗ trên sợi dây đó hơi lợi hại một chút."
"Tôi đã tìm cô rất lâu rồi, sao cô lại chuyển nhà thế?
Cho tôi mượn thân thể một lần nữa đi, tôi có việc quan trọng lắm. Giao dịch công bằng, cô muốn gì?"
Nữ quỷ nhỏ này là người Quý Đồng quen biết từ hơn một năm trước, tên là Đại Hoa, thường trú tại ngôi trường cũ của cô.
Bốn mươi năm trước vào ngày xuất giá, chồng của nàng cưỡi xe đạp đến đón, mặt đất đóng băng bỗng nứt vỡ làm cả hai ngã xuống rãnh rồi chết khi chưa đầy mười bảy tuổi. Quan tài của nàng nằm dưới căn tin của trường cũ. Chồng nàng đã sớm đầu thai, còn nàng vẫn chưa đến lượt, nhiều năm qua vẫn đơn độc một mình.
"Ôi, làm ơn đi mà. Cô cũng có thể ước một nguyện vọng, tôi chắc chắn sẽ giúp cô thực hiện. Như trước kia, một việc đổi một việc."
"Tôi biết cô tức giận, lần trước hồn ma già đáng sợ đó nhập vào cô, tôi cũng sợ hắn nuốt sống tôi luôn, không phải tôi không muốn giúp đâu."
"Tôi hứa! Lần sau nếu có chuyện này xảy ra, tôi nhất định sẽ không chạy nữa. Tôi... tôi sẽ gọi một nhóm bạn tới giúp cô, được không?"
"Cô coi như chúng ta đã quen biết lâu như vậy, lần cuối giúp tôi một lần thôi."
Vẫn là sự ồn ào như mọi khi.
Xung quanh toàn là học sinh qua lại, nếu Quý Đồng mở miệng nói chuyện với không khí, chắc chắn người khác sẽ nghĩ cô bị điên.
Quý Đồng tăng tốc bước chân, dẫn Đại Hoa đến chỗ vắng vẻ để nói vài câu: "Đừng theo tôi nữa, tôi sắp trễ học rồi."
"Vậy thì cô phải đồng ý với tôi."
"Không được, nếu làm vậy những hồn ma khác cũng sẽ đến tìm tôi."
"Tôi sẽ giữ bí mật!"
"Cũng không được." Chuông reo lên, Quý Đồng vẫy tay, chạy về phía lớp học: "Đừng theo nữa, nếu còn theo tới tôi sẽ tìm đạo sĩ thu phục cô."
Đại Hoa chẳng hề sợ lời đe dọa của cô. Những lời này Quý Đồng vẫn thường nói nhưng chưa bao giờ thực hiện, Đại Hoa biết cô nhân hậu, sẽ không tổn thương mình.
Quý Đồng rẽ đường tắt để nhanh chóng đến tòa nhà giảng đường.
Chạy quá nhanh không kịp phanh lại, cô bất ngờ chạm phải một nhóm lưu manh nhỏ đang tụ tập cách đó không xa, miệng đầy lời thô tục.
Tiến cũng không xong, lùi cũng không được.
Ba nam sinh đồng loạt nhìn về phía cô, nhưng dĩ nhiên không ai coi cô ra gì. Hồ Sùng Cảnh tiếp tục túm tóc cậu bạn mập, hung hăng tát vào mặt cậu, miệng vẫn chửi rủa: "Lần sau có nhớ không? Có nhớ không?"
Không thể trêu vào được.
Thấy họ không có ý định để ý đến mình, Quý Đồng cúi đầu định lẻn qua bên cạnh. Không ngờ tay bị nắm lấy, kéo giật ngược trở lại.
"Bạn học, lớp nào vậy?"
Hồ Sùng Cảnh nhấc cằm cô lên, Quý Đồng lui về phía sau, dùng sức hất tay hắn ra.
Hồ Sùng Cảnh lắc lắc tay, cười đùa: "Sao chưa từng gặp cậu nhỉ? Lớp mấy rồi? Tên gì vậy?"
Quý Đồng quay người bỏ chạy.
"Chạy cái gì chứ! Tôi đâu có ăn thịt cậu." Phía sau vẫn vang lên tiếng trêu chọc: "Đợi cậu ở cổng trường nhé."
Đại Hoa thấy bọn họ trêu ghẹo Quý Đồng, tức giận cuốn lên một trận gió âm làm bụi đất bay mù mịt, khiến mấy người kia không mở mắt ra được.
Mấy nam sinh chửi rủa vài câu, đẩy cậu bạn mập bị hành hạ ra, chuẩn bị rời khỏi.
Đại Hoa đá thêm một cái khiến Hồ Sùng Cảnh ngã sấp mặt, đau đớn la oai oái.
"Mẹ nó, đứa nào ngáng chân tao!"
...
Giáo viên chủ nhiệm đang khiển trách học sinh, Quý Đồng vội vàng chui tọt vào lớp.
Mọi ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía cô.
"..."
Cô lùi lại gần cửa: "Thưa thầy."
"Vào đi, lần sau đến sớm hơn chút."
Quý Đồng cúi mặt ngồi vào chỗ, rút sách từ trong cặp ra. Cam Đình nhỏ giọng thì thầm: "Hiếm khi thấy cậu đi trễ đấy."
"Ngủ quên mất."
Đại Hoa vẫn bám theo cô chưa chịu từ bỏ, cứ lải nhải bên cạnh: "Giúp tôi đi mà, giúp tôi với. Cô giúp tôi lần này đi mà. Lần cuối cùng thôi. Thật sự là lần cuối cùng đấy. Van xin cô, van xin cô, van xin cô."
Quý Đồng: "Đừng làm ồn nữa!"
Giáo viên chủ nhiệm nhìn sang cô: "Có chuyện gì thế?"
"..."
Quý Đồng chỉ muốn tìm một cái khe để chui xuống: "Không có gì ạ."
Đại Hoa chu môi, thấy cô cúi gằm mặt, cả vành tai đều đỏ lên, giọng nói yếu dần: "Xin cô mà..."