A Chi, A Chi

Chương 5: Muốn ôm lấy cô

"Không ở lại thêm một lúc sao?"

"Ừ."

Mạnh Nguyên chợt bước tới chắn trước mặt Hà Phong chặn đường hắn lại: "Ngươi đi đâu thế?"

"Đi ngủ."

"Ồ, đi chung luôn không?"

Hà Phong vung tay đánh cho nàng một cú quay vòng: "Ta có công việc phải rời đi một lát, ngươi ở lại đây canh chừng. Có chuyện gì thì báo ngay cho ta biết."

Mạnh Nguyên thu liễm lại, nhìn bóng dáng Hà Phong dần biến mất, dậm chân phụng phịu: "Chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả!"

...

Con ma một mắt vẫn chưa dám rời đi, thà tự nhận lỗi còn hơn là bị Hà Phong đuổi đánh.

Thấy Hà Phong rời khỏi cô gái kia, nó lập tức quỳ xuống: "Hà đại nhân, tiểu nhân không dám nữa đâu. Cô gái đó nhìn thấy được bọn ta, ta chỉ muốn chọc ghẹo một chút thôi, không có ý gì xấu, xin ngài tha cho tiểu nhân..."

Hà Phong từ trên cao cúi nhìn nó. Nếu là trước kia, có lẽ hắn đã dùng gậy đánh hồn để đánh cho linh hồn con ma này tan thành tro bụi: "Tự đi chịu phạt ở điện thứ mười một."

Con ma một mắt định nói gì đó, nhưng lại thôi. Khi nó ngẩng đầu lên, Hà Phong đã biến mất rồi.

Nó hối hận đến mức muốn đập đầu, tức đến nỗi con mắt còn lại cũng suýt rớt ra.

Xui tận mạng! Sao lại đυ.ng trúng cái tên đáng sợ đó chứ.

...

Đêm khuya, Quý Đồng ngủ gục trên đống bài tập.

Trán cô lấm tấm mồ hôi, lưng áo mỏng đã ướt đẫm.

Hà Phong đứng ở góc tường, đã lặng lẽ quan sát cô một lúc lâu.

Hắn rất muốn lại gần cô, ôm lấy cô, che chở cho cô, nhưng lại sợ cô không chịu nổi mà đau đớn. Tìm kiếm bấy lâu, hắn cứ nghĩ tình cảm bị kìm nén bao năm sẽ bùng nổ mãnh liệt, không thể kiềm chế. Ai ngờ, lại chỉ có sự nhẫn nhịn vô tận.

Cửa sổ và cửa phòng đều đã đóng kín, cũng không mở điều hòa, không khí trong phòng nóng nực ngột ngạt.

Hắn nhẹ nhàng thổi mở một cánh cửa sổ, để gió nhẹ ùa vào, rồi rời đi.

Quý Đồng ngủ đến mức tay chân đều tê mỏi, vừa mở mắt ra đã giật mình khi thấy bóng mình phản chiếu trên cửa kính.

Rõ ràng cô nhớ mình đã đóng cửa sổ rồi mà.

Rèm cửa khẽ lay động, Quý Đồng liền bật dậy, vội vàng kéo cửa sổ lại rồi khóa thật kỹ.

Cô không muốn nghĩ thêm gì nữa, dọn dẹp sách vở rồi nhanh chóng lên giường.

Có những chuyện càng nghĩ càng sợ, đặc biệt là vào ban đêm.

Không sao đâu, không sao đâu, trong nhà vẫn còn rất nhiều đồ xua đuổi tà khí.

Tốt lành, mọi chuyện rồi sẽ tốt lành.