A Chi, A Chi

Chương 4: Hắn đã giúp cô

Quý Đồng len lén nhìn qua kẽ tay, chỉ thấy con ma một mắt lơ lửng giữa không trung, há miệng, thè lưỡi, mặt mũi trông cực kỳ ghê rợn.

Đột nhiên, một bàn tay túm lấy cổ nó rồi ném mạnh ra xa, kèm theo một tiếng quát đầy uy lực:

"Biến!"

Khí thế dữ dội khiến Quý Đồng giật nảy người, đầu óc vang ong ong chỉ vì một chữ “biến” ấy.

Xung quanh tối quá, cô không nhìn rõ mặt mũi người kia, chỉ thấy đó là một người đàn ông khoác áo choàng đen, thân hình cao lớn toát ra vẻ nghiêm nghị.

Hắn đứng yên tại chỗ, dường như đang quan sát cô.

Quý Đồng hơi ngẩng đầu lên để lộ nửa sống mũi, nhìn về phía khuôn mặt hắn. Trời tối đen, lại bị vành mũ rộng che khuất, cô chẳng thấy rõ gì cả.

Xung quanh không có đèn, không chỉ hắn không có bóng, mà ngay cả cô cũng vậy.

Vậy thì… đây là người hay là ma?

Đang nghĩ thì tất cả đèn trong con hẻm bất ngờ sáng bừng, chói loá. Quý Đồng đưa tay che mắt lại, lúc buông tay xuống thì trước mặt đã trống không.

Hắn biến mất rồi.

Con đường phía trước sáng rực.

Quý Đồng vội vàng đứng dậy, nhanh chóng bước ra ngoài.

...

Bà nội đi đánh mạt chược, còn Chu Hâm thì cũng không có nhà.

Lá bùa vẫn để trên bàn học nhưng cô vẫn chưa tìm thấy sợi dây đỏ. Quý Đồng gọi điện cho Chu Hâm, nhưng không liên lạc được. Năm phút sau, Chu Hâm gọi lại.

“Đồng Đồng à, mẹ đang ở nhà ngoại. Bà ngoại có việc, mẹ phải ở lại vài ngày. Tiền sinh hoạt mẹ để ở chỗ bà nội rồi, nhớ ăn uống đầy đủ, đừng rời cái vòng hạt châu ra nhé, nghe chưa?”

“Bà ngoại sao vậy mẹ?”

“Bị xe quẹt nhẹ thôi, không có gì nghiêm trọng, nghỉ ngơi vài hôm là ổn. Con đừng lo, mẹ về sớm thôi.”

“Vâng ạ.” Quý Đồng nhìn lá bùa trên bàn, hỏi: “Mẹ có thấy sợi dây đỏ của con đâu không?”

“Cái vòng tay hả? Con không đeo sao? Mất rồi à?”

“Con sẽ tìm lại, chắc là để quên đâu đó.”

“Hôm nay mọi thứ ổn chứ? Không gặp chuyện gì chứ?”

Quý Đồng không muốn làm mẹ lo: “Dạ không ạ.”

“Có chuyện gì phải báo ngay cho mẹ biết đấy. Nhớ uống sữa buổi tối, hâm nóng rồi hãy uống.”

“Vâng ạ.”

“Thôi nhé, con nhớ giữ an toàn, cứ ở yên trong nhà là được.”

“Vâng ạ.”

Cúp máy, Quý Đồng đặt điện thoại xuống.

Cô lại lục tung cặp sách thêm một lần nữa, nhưng vẫn không thấy sợi dây đỏ đâu.

Bỗng một bóng đen lướt qua ngoài cửa sổ.

Quý Đồng giật bắn người, vội kéo rèm lại ngay.

Cô chợt nhớ đến người đàn ông mặc áo choàng đen lúc trước, bên tai dường như vẫn còn vang vọng tiếng quát giận dữ, trầm khàn kia.

“Biến!”

Hình như hắn rất mạnh. Còn rất dữ dằn nữa.

Quý Đồng hồi tưởng lại vóc dáng của hắn, tim bỗng đập nhanh hơn. Cô thở hổn hển vài lần, siết chặt lá bùa trong tay, bật dậy nhảy nhót vài cái để đánh lạc hướng bản thân.

Dù là người hay ma, ít nhất… hắn đã giúp cô.