A Chi, A Chi

Chương 10: A chít

Nửa đêm, Mạnh Nguyên cùng hai con ma đang nằm bò trên mái nhà, từ xa thưởng thức một nữ quỷ đang kỷ niệm ngày giỗ của mình bằng bữa tiệc lớn.

Hà Phong gọi nàng hai tiếng, không triệu nàng tới được nhưng lại dọa cho hai con ma kia chạy mất dép.

Hà Phong đến bên cạnh nàng: "Điếc rồi à?"

"Không."

"Nghe nói ngươi đánh nhau, ai đánh ngươi?"

"Ai dám đánh ta chứ, là ta đánh người ta."

"Vì cái gì?"

"Hắn nói ngươi là kẻ phản bội."

Hà Phong im lặng.

"Giận chết đi được."

"Cứ để hắn nói đi."

"Không được, không cho phép nói! Rõ ràng không phải!" Mạnh Nguyên hừ mạnh một tiếng: "Từ nay về sau cứ mỗi lần nghe thấy là ta đánh một lần!"

Hà Phong không nói gì.

Mạnh Nguyên nhìn chằm chằm vào những món ăn với ánh mắt đầy thương cảm, chợt thở dài: "Thật sự rất ngưỡng mộ, ta cũng muốn lễ vật cúng tế quá, thèm chết đi được, trông ngon quá trời ơi."

Hà Phong móc tiền đưa cho nàng.

Mạnh Nguyên vui vẻ nhận lấy: "Cho nhiều thế này!"

"Đem đi mua đi."

Mạnh Nguyên vừa đếm vừa bất ngờ ngẩng đầu nhìn hắn: "Công việc kiếm được đều đưa hết cho ta rồi, vậy ngươi làm sao?"

"Ta không dùng đến, cứ cầm đi."

"Nương nhờ oai phong của ngươi, có vài con ma nhỏ cũng sợ ta, lâu lâu chúng cho ta chút tiền hay đồ lặt vặt để ta truyền giúp mấy lời tốt đẹp cho ngươi."

Mạnh Nguyên cười cười, rút hai tờ tiền trả lại cho hắn: "Trên người vẫn nên để lại ít phòng thân, lỡ cần dùng đến thì sao."

"Ta không cần những thứ này để lo lót đâu."

"Ngươi bình thường đừng hung dữ quá, ít nhất cũng phải hòa thuận với đồng nghiệp và cấp trên. Mối quan hệ vẫn rất quan trọng đấy. Ngươi mà sống tốt thì ta cũng được nhờ, biết đâu một ngày nào đó ta cũng kiếm được chức quan mà làm."

"Cũng được." Hà Phong đưa tay ra, định thu lại tiền.

Mạnh Nguyên vội rụt tay về, cất kỹ số tiền: "Thôi, dù sao ngươi cũng không dùng, lãng phí!"

Nàng bỗng nhiên biến mất trong chớp mắt: "Ta đi đây."

Hà Phong khẽ mỉm cười.

Mạnh Nguyên chưa từng lập gia đình. Năm thành Nam Kinh thất thủ, từ khi chết đi nàng đã trở thành cô hồn dã quỷ, không có quan tài, không được âm ti bảo hộ, không nhận trợ cấp, cũng chẳng có nơi nghỉ ngơi cố định. Nhiều năm qua, không nơi nương tựa, chịu đủ mọi sự ức hϊếp, cho đến khi tình cờ gặp được hắn, cuộc sống mới khá hơn chút ít.

Hà Phong lúc còn sống không có chị em gái, cha mẹ và anh em cũng đã sớm đầu thai chuyển kiếp, chỉ còn lại mình hắn cô độc. Suốt bao nhiêu năm qua, hắn luôn đối xử với Mạnh Nguyên như em gái ruột. Dù có thiếu thốn bản thân, hắn cũng không để nàng chịu thiệt thòi.

Đằng xa, âm sai đang khóa hồn, hình như gặp chút rắc rối.

Hồn kia trông chỉ khoảng hai mươi tuổi đầu, không muốn theo âm sai về âm phủ, vừa khóc vừa la hét. Việc này không thuộc trách nhiệm của Hà Phong, dưới quyền có quy tắc riêng, mọi người đều làm việc theo chức phận, các đơn vị không can thiệp lẫn nhau.

Hắn chỉ đứng từ xa nhìn, chợt cảm thấy bồi hồi.

Hàng chục năm dài đằng đẵng, trôi qua thật nhanh.

...

Quý Đồng mơ thấy giấc mơ.

Cô mơ thấy mình cưỡi ngựa, lao thẳng về phía vách núi.

Phía sau có người gọi tên cô.

"A Chít ——"

Ngựa giật mình hoảng loạn, dây cương không thể ghìm lại được.

Ngay trước mắt sắp lao xuống vực, Quý Đồng giật mình tỉnh dậy.

Đêm khuya tĩnh lặng, cô có thể nghe thấy tiếng thở gấp gáp của chính mình. Nhìn ánh đèn ngủ nhỏ cắm trên tường cách đó không xa, lòng cô đập thình thịch không yên.

Nửa đêm trở mình liên tục, không tài nào ngủ lại được.

Sáng hôm sau, Quý Đồng thϊếp đi suốt cả buổi sáng, mãi đến tiết thể dục thứ tư, người mới tỉnh táo hơn chút ít.

Giờ thể dục có nhiều lớp học cùng nhau.

Khi đến sân tập, từ xa Quý Đồng đã nhìn thấy Lý Khúc. Cô định chào cậu, không ngờ Lý Khúc chẳng thèm liếc nhìn cô lấy một cái, lạnh lùng đi ngang qua.

Hai chữ "xin chào" nghẹn lại trong cổ họng, cô đành nuốt xuống một cách khó nhọc.

Có lẽ cậu ta không nhìn thấy mình.

Sau khi hoàn thành bài khởi động, mọi người tụ thành từng nhóm ba, năm người để vui chơi. Có người chơi bóng, có người trò chuyện, cũng có kẻ lén chạy về lớp…

Quý Đồng không hòa nhập được. Trong lớp này, người duy nhất mà cô thân thiết chút ít chỉ có Cam Đình. Nhưng Cam Đình đã cùng bạn trai lớp bảy trốn vào bụi cây nhỏ.

Quý Đồng ngồi một mình dưới bóng cây, mắt dõi theo nhóm nam sinh đang chơi bóng. Trong đó có Lý Khúc.

Cậu trông có vẻ không vui, dường như bị ép buộc tham gia hoạt động, chơi bóng rất tệ, động tác chậm chạp, không ghi được điểm nào.

Phải chăng là do vết thương ở lưng?

Tiết thể dục là tiết cuối cùng, hết giờ thì tan học. Buổi trưa nắng nóng gay gắt, các cậu con trai chơi bóng ai nấy đều mồ hôi nhễ nhại.

Quý Đồng ôm chiếc cặp, lòng băn khoăn mãi. Cô muốn đưa cho Lý Khúc một chai nước, nhưng giữa đám đông mắt người tứ phía, cảm giác thật ngại ngùng.

Dây kéo mở ra rồi đóng lại, đóng lại rồi mở ra, chiếc cặp liên tục được đóng mở nhiều lần. Cuối cùng, cô cũng lấy hết can đảm, rút ra một chai nước khoáng chưa khui. Nhìn trái nhìn phải, thấy mọi người đều đang mải mê với việc riêng, không ai chú ý đến mình, cô lặng lẽ lẻn lại gần.

Lý Khúc đứng nghỉ ở rìa sân bóng. Cậu đứng thẳng người, dùng khăn giấy lau cổ, mồ hôi chảy vào mắt, những ngón tay dài miết nhẹ để xoa dịu.

Thật sự là dáng vẻ ôn văn nho nhã.

"Cho cậu nước." Quý Đồng đưa tay ra, giọng nói nhỏ đến mức chỉ đủ để một mình cậu nghe thấy.

Lý Khúc cúi xuống nhìn cô, vẻ mặt đầy nghi hoặc.

Quý Đồng giơ cao tay hơn một chút: "Uống nước không?"

Lý Khúc không nhận, bước sang một bên: "Không uống."

Mấy nam sinh bắt đầu hò hét trêu chọc.

"Ồ, đây không phải là cô gái lớp năm sao?"

"Nhận lấy đi chứ."

"Đang làm ra vẻ thanh cao đấy! Cậu có chịu hay không vậy?"

Lý Khúc rất khó chịu với những lời đùa cợt này. Ánh mắt cậu lướt qua đầu cô với vẻ bực bội, chẳng thèm nói với cô một lời, trực tiếp bỏ đi.

Quý Đồng đứng sững tại chỗ, như thể bị một tia sét đánh trúng mình, đánh trúng hình ảnh bản thân bị lột trần giữa thanh thiên bạch nhật.

Cô hạ tay xuống, cúi đầu lặng lẽ quay về chỗ cũ, nắm chặt chai nước khoáng trong tay, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.

Nóng quá.

Xấu hổ quá.

Cô cắn môi, ngẩng lên nhìn Lý Khúc thêm một lần nữa. Cậu đứng giữa đám đông, chẳng ai chuyền bóng cho cậu cả.

Tại sao lại không nhận? Tại sao lại lạnh nhạt như thể không hề quen biết?

Tại sao mình lại đi đưa nước cho cậu ta cơ chứ!

Quý Đồng hối hận đến mức ruột gan xoắn lại.

Hà Phong đứng bên cạnh, nhìn dáng vẻ của cô lúc này, lòng đau như thắt lại.

Lý Khúc vốn thuộc tuýp người dương khí yếu, chắc hẳn bình thường cũng không ít lần ma quỷ bám vào người. Hôm qua khi Hà Phong nhập vào thân cậu, hắn đã cảm nhận được hơi thở của các linh hồn khác. Nhưng giờ đây, cậu đang đứng giữa đám nam sinh đầy dương khí mạnh mẽ. Người sợ ma thì ma cũng sợ người, đặc biệt là những người chính khí dồi dào. Chưa kể lúc này mặt trời đang ở đỉnh đầu, đối với ma quỷ mà nói cực kỳ bất lợi.

Nếu nhập vào lúc này, chắc chắn sẽ tự gây tổn hại cho bản thân...

Quý Đồng lại cúi đầu xuống, cảm giác mặt nóng ran lên, có lẽ do ánh nắng quá gay gắt.

Đúng rồi, nắng quá gay gắt, sắp nướng mình thành hơi mất rồi.

Cô cảm nhận được những ánh mắt xung quanh liên tục đổ dồn về phía mình, cùng tiếng thì thầm to nhỏ.

Giá mà có thể tìm được một khe hở để chui vào...

Đột nhiên, một cành lá xanh che phủ trên đầu cô.

Trước mắt xuất hiện một đôi giày thể thao trắng.

Ánh mắt cô từ từ di chuyển theo đôi giày trắng, dần dần nhìn rõ người đến.

Lý Khúc cầm cành cây, che nắng cho cô.

Quý Đồng ngẩng đầu nhìn cậu, cổ họng như có gì đó mắc nghẹn lại.

Lý Khúc không nói lời nào, chỉ lấy chai nước khoáng từ tay cô, mở nắp ra rồi uống một mạch cạn sạch.

Quý Đồng không biết nên phản ứng thế nào.

Mãi đến khi Lý Khúc đưa lại chai nước đã trống rỗng, còn nói một câu: "Cảm ơn."

Xung quanh vang lên tiếng hò reo ầm ĩ.

Quý Đồng nhận lại chai nước, trên khuôn mặt trắng nõn hiện lên sắc đỏ ửng: "Không cần cảm ơn đâu."

"Vậy tôi đi chơi bóng đây."

"Ừ."

Lý Khúc rời đi, ba bước ngoảnh lại một lần.

Quý Đồng cất chai nước vào cặp sách, khi ngước lên nhìn cậu lần nữa, Lý Khúc đã trở về với nhóm bạn. Mấy nam sinh vừa cười nói vừa liếc mắt nhìn về phía cô.

Quý Đồng lập tức cúi đầu xuống.

Sau đó, giữa những tiếng reo hò vang dội, cô lại ngước lên nhìn.

Lý Khúc vừa ghi được một bàn đẹp mắt.

Cậu quay đầu nhìn về phía cô, thấy Quý Đồng cũng đang nhìn mình, liền mỉm cười dịu dàng. Cậu tiện tay ném quả bóng lên, và lại ghi thêm một bàn nữa.

Khác hẳn so với dáng vẻ trước đó.

Đúng vậy, đối với Hà Phong mà nói, việc này quá dễ dàng.

Nhớ ngày xưa, khi còn ở trong núi, hắn dùng phi đao ném khắp nơi. Chỉ cần nhắm trúng mục tiêu, chưa bao giờ hắn thất thủ.

Kể cả sau này khi gϊếŧ người cũng vậy.