Sau Khi Xuyên Thành Cha Kế Hào Môn, Tôi Cười Ha Ha Đếm Tiền Mỗi Ngày

Chương 5: Vị kí chủ này hình như… rất thích tiền

Rồi cậu nhiệt tình dìu mẹ Dung ngồi xuống sofa.

Tóm lại, chỉ vài phút sau, trên bàn trà trước mặt mẹ Dung đã có một tách trà hoa và vài đĩa bánh ngọt, bên cạnh còn có một cây nến thơm đang tỏa hương, trên tay mẹ Dung là một chiếc khăn nóng. Đôi giày cao gót của bà đã được thay bằng một đôi dép bông mềm mại, phía sau lưng còn được đặt một chiếc gối ôm êm ái.

Khi làm tất cả những điều này, biểu cảm của Trình Nhạc Ngôn nhiệt tình nhưng không khoa trương, thân mật nhưng không sến súa, ấm áp nhưng không nịnh nọt, đúng mực, rất tự nhiên, khiến người ta có cảm giác "cậu ta thật sự quan tâm đến mình".

Chưa hết, Trình Nhạc Ngôn tiếp tục xoa bóp cho mẹ Dung.

Đúng vậy, xoa bóp, đứng sau lưng mẹ Dung, động tác thuần thục xoa bóp vai cho bà.

Vừa xoa bóp vừa nói: “Mẹ, mệt rồi phải không? Con xoa bóp cho mẹ nhé. Ôi chao, mẹ ơi, vai cổ mẹ bị căng cứng rồi! Nhưng mẹ yên tâm, con sẽ xoa bóp cho mẹ. Mẹ làm việc vất vả quá, làm con cái như chúng con phải hiếu thuận với mẹ mới đúng. Đây đều là việc chúng con nên làm.”

Mẹ Dung ngơ ngác, bà không biết tất cả những chuyện này xảy ra như thế nào.

Quản gia, người làm xung quanh, thậm chí cả 419 trong đầu Trình Nhạc Ngôn, đều không biết tất cả những chuyện này xảy ra như thế nào.

Hệ thống hoàn toàn ngớ người, cuối cùng không nhịn được mà nhỏ giọng hỏi: [Kí chủ, cậu cậu cậu, cậu không định bỏ trốn nữa sao?]

Trình Nhạc Ngôn vừa xoa bóp, vừa ung dung nói trong đầu: [Hệ thống à, kể cho cậu nghe một câu chuyện nhé.]

[Ngày xưa có một cậu bé tên là Tí, bố mẹ cho cậu ta rất ít tiền tiêu vặt, vì vậy ước mơ lớn nhất của Tí là: "Giá như mỗi ngày mình đều có 100 đồng thì tốt biết mấy.".]

[Mười mấy năm sau, Tí lớn lên, ước mơ cũng thành hiện thực, cậu ta thực sự có 100 đồng mỗi ngày!]

Hệ thống không hiểu: [Hả?]

Trình Nhạc Ngôn: [Cậu ta trở thành người đàn ông có mức lương 3000 đồng/tháng.]

Hệ thống không nhịn được cười phá lên.

Trình Nhạc Ngôn: [Vì vậy, hệ thống à, cậu xem, người có mức lương 3000 rất nhiều, còn tôi, bây giờ là mức lương 1 triệu/tháng. Còn chạy trốn gì nữa, tôi bị điên mới nghỉ việc. 1 triệu đấy! 1 triệu!!! Ha ha ha, ha ha ha ha ha!]

Cười như điên dại.

Hệ thống không khỏi trầm tư.

Vị kí chủ này hình như… rất thích tiền.

Trước đây nó đã từng dẫn dắt rất nhiều nhân vật chính R18, điểm tích lũy đổi ra tiền, được bao nhiêu nhỉ?

Nó lại hỏi: [Vậy bây giờ cậu định…]

Trình Nhạc Ngôn: [Đương nhiên là phải giữ vững công việc trước đã. Hôm nay mẹ tôi đến, thái độ hung dữ như vậy, chắc chắn là muốn đuổi tôi đi. May mà trước đây tôi từng làm ở tiệm massage, còn làm ở quán cà phê hầu gái, tay nghề vẫn chưa quên, phải lấy lòng mẹ tôi trước đã, hehe.]

Hệ thống: [Kí chủ, cậu đã làm bao nhiêu công việc rồi vậy!?]

Trình Nhạc Ngôn: [Nhiều lắm, lúc cao điểm nhất tôi phải làm năm công việc một ngày. Hệ thống à, thế giới của người trưởng thành, không có hai chữ dễ dàng đâu. À mà này, có một công việc trước đây của tôi, hình như có thể áp dụng được đấy.]

Hệ thống: [Là gì vậy?]

Trình Nhạc Ngôn: [Haidilao! Tôi từng làm ở Haidilao, còn học được hai tuyệt chiêu!]

Ngay lập tức ân cần nói với mẹ Dung: “Mẹ, hôm nay là sinh nhật mẹ phải không? Con không chuẩn bị quà, hay là con biểu diễn hát múa cho mẹ xem nhé!”

Mẹ Dung vẫn đang chìm đắm trong sự thư thái của màn massage, đầu óc hơi mơ hồ, thuận miệng nói: “Cái gì? Hát cái gì?”

Trình Nhạc Ngôn: “Chính là cái đó! "Tạm biệt mọi phiền não, chào đón niềm vui! Chúc mừng sinh nhật em yêu, mỗi ngày đều tươi đẹp..."!”

Hát xong lại thấy chưa đã: “Chỉ hát không thì chán lắm, phải kết hợp với nhảy múa mới có không khí. Con sẽ biểu diễn hát múa cho mẹ xem!”

Mắt mẹ Dung giật giật: “Thôi đi. Tôi cho cậu một trăm mua sự im lặng của cậu bây giờ.”

Trình Nhạc Ngôn mừng rỡ: "Cái này cũng có tiền à? Trên đời còn có chuyện tốt như vậy sao?? Tiền của người giàu dễ kiếm quá!"

Vì vậy cậu vội vàng nói: “Mẹ, con còn biết múa mì, con sẽ biểu diễn cho mẹ xem, làm một bát mì trường thọ!”

Mẹ Dung cạn lời: “Cậu còn định kiếm tiền ở đây nữa à!?”