Sau Khi Xuyên Thành Cha Kế Hào Môn, Tôi Cười Ha Ha Đếm Tiền Mỗi Ngày

Chương 6: Bà chủ, thiếu phu nhân bị hoang tưởng rồi

Bị mắng, Trình Nhạc Ngôn cũng không để tâm, chỉ “haha” cười hai tiếng, tiếp tục xoa bóp.

Ngược lại là mẹ Dung, mắng xong lại hơi ngại ngùng.

Dù sao người ta vẫn đang bóp vai cho bà, hơn nữa…

Cái…

Cậu! Bóp! Cũng! Quá! Thoải! Mái! Rồi!

Chuyện gì thế này, Trình Nhạc Ngôn trước đây làm ở tiệm massage à?? Còn hơn cả mấy nhân viên massage bà bỏ cả đống tiền ra thuê nữa!!!

Có tay nghề này, làm gì mà chẳng được, sao lại ra nông nỗi này chứ!?

… Khoan đã.

Nghĩ đến đây, bà bỗng nhớ ra mục đích hôm nay đến đây.

Bà đến đây là để hỏi tội, thậm chí đã quyết định, vừa gặp mặt sẽ ném bằng chứng vào mặt Trình Nhạc Ngôn, đuổi cậu cút xéo.

Ai ngờ Trình Nhạc Ngôn lại thay đổi hẳn, cứ “mẹ” ngọt xớt, còn tự giác bóp vai cho bà.

Trước đây cậu ta luôn nịnh nọt bà, nhưng lại giả tạo và hời hợt, chẳng thấy chút chân thành nào. Ngược lại, vô tình bộc lộ ra sự bất mãn, chán ghét, khinh thường và phẫn uất với cuộc sống hiện tại, với nhà họ Dung.

Vấn đề là, rõ ràng ban đầu cậu ta tự nguyện chọn cuộc “hôn nhân” này, lợi ích không ít, vậy mà lại làm như thể cậu ta chịu uất ức lắm. Mẹ Dung đã nhịn rất lâu rồi.

Nghĩ lại, Trình Nhạc Ngôn thay đổi tính tình, vô sự hiến ân cần, chắc là biết chuyện bại lộ rồi.

Tâm trạng bà lập tức lạnh xuống, thản nhiên nói: “Không cần bóp nữa. Trình Nhạc Ngôn, ngồi xuống, nói chuyện chút.”

Trình Nhạc Ngôn cũng không dài dòng, đáp một tiếng “Vâng”, rồi ngồi xuống đối diện mẹ Dung, mắt cong cong: “Mẹ, mẹ nói đi ạ!”

Mẹ Dung nói: “Bớt mẹ mẹ đi, con trai tôi là người thực vật, chứ có phải chết đâu. Cậu không phải muốn ly hôn sao, bây giờ đang làm gì? Lại không muốn ly hôn nữa? Cậu nghĩ hôn nhân này là muốn ly thì ly, muốn kết thì kết à?”

Trình Nhạc Ngôn nói: “Mẹ, trước đây là con bị mỡ heo che mắt, bây giờ con đã nghĩ thông rồi, ly hôn gì chứ, sao có thể ly hôn được! Hơn nữa, vì con thì cũng không thể ly hôn, hay là đợi con thi đại học xong rồi tính ạ.”

Mẹ Dung cười lạnh: “Bớt diễn trò đi. Cậu thật sự tưởng tôi không biết chuyện của Hạng Cảnh Châu?”

Trình Nhạc Ngôn hơi ngơ ngác: “Hả? Ai cơ?”

Mẹ Dung lạnh lùng nói: “Đừng giả vờ nữa, mỗi tháng một triệu, cậu căn bản tiêu không hết, tiền đưa cho ai, tôi rõ như ban ngày. Nói đi, Hạng Cảnh Châu rốt cuộc là cái thứ gì, cậu dùng tiền nhà họ Dung, nuôi thứ gì vậy!”

“Hạng Cảnh Châu à…” Trình Nhạc Ngôn im lặng một chút, chợt nhớ đến cuộc điện thoại nhận được lúc vừa xuyên đến.

Cậu nghiêm mặt nói: “Mẹ, hắn không phải thứ gì tốt đẹp cả. Hắn là kẻ thù của con, hắn - đã gϊếŧ cha mẹ con.”

Mắt mẹ Dung giật giật: “Hửm?”

Trình Nhạc Ngôn trầm giọng: “Đoạt tiền tài của người ta như gϊếŧ cha mẹ người ta, hắn đoạt tiền của con, chẳng phải là gϊếŧ cha mẹ con sao, mối thù này không đội trời chung đâu mẹ! Phải làm sao bây giờ, số tiền này làm sao đòi lại đây, con chuyển cho hắn kiểu gì nhỉ? Kiểu 1314 hay 520 ạ? Mẹ biết không?”

Mẹ Dung:…

Bà quay sang nhìn quản gia Lý, quản gia Lý đau khổ gật đầu, còn mấp máy môi.

Mẹ Dung kỳ lạ là hiểu được ông đang nói gì, ông đang nói: “Bà chủ, thiếu phu nhân bị hoang tưởng rồi.”

Ờ…

Môi mẹ Dung run run, cố gắng kéo lại nhịp điệu: “Bớt giả điên giả dại cho tôi. Trình Nhạc Ngôn, ban đầu là cậu tự tìm đến tôi, cầm bát tự đến nói chuyện, kết hôn với Vọng Chi cũng là cậu tự nguyện, không ai ép cậu. Một năm qua, cậu tự vấn lòng mình xem, nhà họ Dung đối xử với cậu thế nào, tôi đối xử với cậu thế nào.

“Ngược lại là cậu, cậu đã làm gì?! Căn biệt thự này, lúc Vọng Chi xảy ra chuyện cậu ấy đang ở, tôi nghĩ muốn an lòng cậu, nên sang tên biệt thự cho cậu, cũng nói rõ với cậu rồi, cậu chỉ có quyền ở, những quyền khác cậu đều không có. Vậy mà cậu lại đem căn biệt thự này đi thế chấp cho vay nặng lãi!"

“Trình Nhạc Ngôn, cậu đây là lừa đảo, bây giờ tôi có thể đưa cậu vào tù đấy cậu biết không!”

Cuối cùng bà nói: “Có bát tự này không chỉ mình cậu. Cậu thật sự tưởng tôi sẽ cứ mãi nhẫn nhịn cậu à.”

Những lời này vừa cứng vừa mềm.

Cùng lúc đó, 419 nói trong đầu Trình Nhạc Ngôn: [Đã tra ra rồi, ký chủ, một năm qua, nguyên chủ đã chuyển khoản cho Hạng Cảnh Châu tổng cộng 29 lần, tổng cộng 9.820.000 tệ, hơn nữa phần lớn đều là những con số liên quan đến ‘520’, rất khó đòi lại. Thẻ tín dụng của cậu có hạn mức một triệu, hiện tại nợ chín trăm sáu mươi ngàn, đều là tiêu cho hắn ta.]

Trình Nhạc Ngôn “hít” một tiếng, như ngồi trên lửa, lập tức nhảy dựng lên, đau đớn kêu lên: “Tên họ Hạng đó đúng là tên khốn nạn, hắn ta lừa tôi 9.800.000, đó là 9.800.000 đấy!!!