Sau Khi Xuyên Thành Cha Kế Hào Môn, Tôi Cười Ha Ha Đếm Tiền Mỗi Ngày

Chương 4: Mẹ lại đây ngồi, con lạy mẹ một lạy

Rốt cuộc đây là cái tình huống gì vậy!

Nhóm R18, là R18 mà cậu đang nghĩ sao? Nhưng cậu không muốn biết, chỉ muốn chạy trốn trước khi bị nhốt vào l*иg chó.

Cậu nhìn người yêu đầu tiên trong tay. Người yêu vẫn lấp lánh, cao quý xinh đẹp như vậy, nhưng dù tốt đến đâu, nó vẫn là của Dung gia, không liên quan gì đến cậu, mối tình này chắc chắn không có kết quả, haiz.

Vì vậy, cậu đau lòng đặt quả táo vàng xuống, vội vàng xuống lầu, chạy thẳng đến chỗ quản gia đang đứng ở đại sảnh, nói: “Quản gia, cái đó, tôi đột nhiên nhớ ra tôi có chút việc gấp ở chân trời góc bể, nên đi trước. Làm ơn chuyển lời với Phu nhân, chúc bà ấy sinh nhật vui vẻ, khi nào rảnh tôi sẽ làm thủ tục ly hôn...”

Chưa dứt lời, một giọng nữ uy nghiêm vang lên: “Ly hôn? Trình Nhạc Ngôn, cậu đang nói ly hôn?”

Ngay sau đó, tiếng giày cao gót gõ trên sàn nhà vang lên, một người phụ nữ hùng hổ bước vào.

Bà ấy khoảng 50 tuổi, được bảo dưỡng rất tốt, tóc búi cao, toát lên khí chất quyết đoán. Trình Nhạc Ngôn từng làm việc ở cửa hàng đồ hiệu, mắt nhìn rất tinh, chiếc vòng ngọc trên tay bà ấy là loại thượng hạng, giá trị ít nhất cũng phải chục triệu, chiếc túi xách là Kelly da hiếm, chưa tính tiền đặt cọc cũng phải sáu trăm ngàn.

Chắc chắn là Phu nhân Dung rồi.

Trình Nhạc Ngôn thành khẩn nói: “Phu nhân Dung, tôi biết bà coi trọng bát tự của tôi, hy vọng tôi có thể xung hỉ, nhưng đã lâu như vậy rồi bà cũng thấy, tôi không có khả năng đó. Tôi cũng không muốn làm lỡ dở cậu Dung, ly hôn đối với chúng ta đều có...”

Một lần nữa, cậu chưa nói hết câu đã bị cắt ngang, một tờ chi phiếu được ném tới trước mặt, mẹ Dung nói chắc nịch: “Tiền sinh hoạt tháng này, một triệu.”

Bà ta hất hàm: “Muốn ly hôn cũng phải là chúng tôi nói, đến lượt cậu sao?”

Một triệu.

Một, triệu.

Trình Nhạc Ngôn nắm chặt chi phiếu, nhìn đi nhìn lại, nhìn thêm lần nữa, nhìn mãi không thôi, thậm chí còn không nỡ rời mắt.

Cậu nghĩ: "Đây là tình yêu sao? Hình như mình (lại một lần nữa) gặp được tình yêu rồi."

Ba ơi, con (lại) yêu rồi! Ba thấy chưa, con trai ba (lại) yêu rồi đấy!

Người chủ hôn đâu, nhẫn cưới đâu, hoa cưới đâu, Khúc quân hành đám cưới đâu!?

Bây giờ con muốn kết hôn với tờ chi phiếu này, ngay bây giờ, lập tức, tức khắc!!!

Vài giây sau, khi ngẩng đầu lên, cậu đã như biến thành một người khác.

Mắt cậu sáng lấp lánh, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ, cả người tỏa ra hai chữ "hạnh phúc", khiến không khí xung quanh như bừng sáng với những bong bóng màu hồng.

Cậu nhiệt tình nói: “Mẹ! Mẹ đến rồi! Mẹ nói đến là đến luôn, còn mang theo quà cáp nữa, con ngại quá. Haiz, người ta nói không công không hưởng lộc, con cầm số tiền này thấy áy náy quá! Mẹ lại đây ngồi, con lạy mẹ một lạy.”

Mẹ Dung: "?"

Mẹ Dung: "???????"

Bà ấy cảnh giác nói: “Cậu cậu cậu, cậu muốn làm gì? Lạy cái gì?”

Trình Nhạc Ngôn vui vẻ nói: “Lạy mẹ chứ sao! Mẹ đã giới thiệu cho con một mối nhân duyên tốt đẹp như vậy, cho con một tình yêu khắc cốt ghi tâm, cho con một người bạn đời trăm năm, con không lạy mẹ hai lạy, con thấy áy náy lắm!”

Mẹ Dung theo bản năng lùi lại hai bước: “Cậu đừng lại đây! Lạy cái gì mà lạy, đứng lên cho tôi, đừng gọi tôi là mẹ, tôi không có đứa con nào như cậu!”

Trình Nhạc Ngôn không hề bận tâm, vẫn nhiệt tình, sôi nổi: “Một ngày làm mẹ, cả đời làm mẹ, con đã nhận mẹ rồi, mẹ chính là mẹ ruột của con! Mẹ, sao mẹ còn đứng đấy, lại đây ngồi đi.”