Đọc Được Suy Nghĩ Của Bạo Quân, Ta Tung Hoành Ngang Dọc Chốn Hậu Cung

Chương 8

Cuối cùng cũng đến Ngự Hoa Viên, Cẩu hoàng đế nảy ra ý định cho cá ăn.

Nhưng bao gồm Lý công công, không ai có thể nghe ra nhu cầu này từ tiếng bước chân đột ngột dừng lại của hắn.

Thế là mọi người im lặng đứng lại theo hắn.

【Trẫm muốn cho cá ăn, thức ăn cho cá đâu?】 Hắn nhíu mày, nhưng không chịu mở miệng.

【Tất cả đều là đồ vô dụng...】

An Cửu nghe tiếng lòng của hắn càng lúc càng cuồng bạo, sợ giây tiếp theo hắn giận lên lại gϊếŧ người, vội nhỏ giọng nói với Lý công công: "Có phải Bệ hạ muốn cho cá ăn không?"

Lý công công cũng nơm nớp lo sợ, trong đầu xoay chuyển liên tục nghĩ xem Hoàng đế muốn gì, được An Cửu nhắc nhở lập tức bừng tỉnh, vội lấy thức ăn cho cá đưa qua cho Hoàng đế.

Lúc này Hoàng đế mới thoải mái.

Một nắm lớn thức ăn cho cá được ném xuống, mấy chục con cá chép đều bơi đến há miệng đợi hắn cho ăn.

An Cửu còn chưa kịp thở phào, đã nghe thấy tiếng lòng nghi hoặc của hắn: 【Không biết cá chép kho tàu có ngon không?】

An Cửu: "..."

Bệ hạ, làm người đi...

Sau sự việc của Mai quý nhân mấy ngày trước, người trong hậu cung đều cho rằng nàng ta phạm lỗi nên bị trách phạt, còn về lý do bị phạt, mọi người cũng không rõ ràng lắm.

Vì thế hôm nay nghe đồn Hoàng đế đi đến Ngự Hoa Viên, những phi tần có tâm tư xao động lập tức ăn mặc lộng lẫy đến “tình cờ” gặp gỡ.

Còn chưa đến gần, làn hương thơm ngát đã thổi đến, An Cửu dùng khóe mắt đã thấy Hoàng đế xoay phắt đầu lại, sắc mặt đột nhiên trầm xuống.

【Đáng chết...】

Da đầu An Cửu căng ra, nàng vô thức lùi lại một bước.

"Thần thϊếp không biết Bệ hạ ở đây, đã quấy rầy Bệ hạ, xin Bệ hạ thứ tội." Mỹ nhân phía trước hơi ngẩng đầu, vẻ mặt thẹn thùng, dung mạo rực rỡ còn hơn cả hoa trong vườn...

Ngay cả An Cửu cũng nhịn không được thốt lên một câu mỹ nhân.

Đáng tiếc...

【Đáng chết!】

Nàng lại nghe thấy Hoàng đế nghiến răng nghiến lợi nói ra hai chữ này...

Sau đó, Hoàng đế không hề báo trước giơ tay rút bội kiếm của thị vệ bên người, chém thẳng vào đầu mỹ nhân kia...

"A..."

"Bệ hạ..."

Khung cảnh nháy mắt trở nên hỗn loạn.

...

Lần này không có ai chết.

Cung nữ bên cạnh mỹ nhân đã đẩy mỹ nhân ra, bản thân nàng ấy bị chém một nhát, thêm sự ngăn cản của thị vệ, mới không gây ra thảm kịch.

Nhưng như vậy cũng đã đủ đáng sợ.

An Cửu đã trốn đi từ sớm, nhưng trong tiếng ồn ào hỗn loạn của mọi người, tiếng lòng của Hoàng đế vẫn đặc biệt rõ ràng.

Không giống những lời lảm nhảm buổi sáng, những lời oán giận uể oải giữa trưa...

Bây giờ giọng nói của hắn rất lạnh, xen lẫn tức giận và điên cuồng...

【Gϊếŧ... Gϊếŧ hết...】

【Gϊếŧ các ngươi...】

【Gϊếŧ gϊếŧ gϊếŧ...】

An Cửu bịt tai lại.

Quá đáng sợ.

Hỗn loạn kéo dài không biết bao lâu, khi An Cửu theo mọi người trở về Quang Hoa Điện, trời đã gần tối, ánh tà dương đỏ như máu treo trên bầu trời, dần nhuộm tầng mây một màu máu...

Tất cả mọi người im như thóc.

An Cửu vốn muốn tránh thật xa tên Hoàng đế thần kinh này, nhưng Khúc cô cô lại lần nữa gọi nàng lại, không chỉ có nàng, mà cả ba cung nữ Hạ Thu Đông đều đến.

Mọi người cúi đầu, bàn tay trong tay áo hơi run rẩy.

Khúc cô cô nói: "Bệ hạ bệnh rồi, bốn người các ngươi nhanh nhẹn một chút, hầu hạ Bệ hạ cho tốt."

Sau đó cũng không nói gì thêm.

Có lẽ là cảm thấy bốn người các nàng sống không được bao lâu, nói nhiều chỉ tổ lãng phí nước bọt.