An Cửu cẩn thận ra khỏi đại điện, Khúc cô cô vẫn còn ở đó, thấy nàng ra, nhướng mắt hỏi: "Sao lại ra rồi?"
An Cửu nghĩ ngợi nói: "Bệ hạ đang xem tấu chương."
Khúc cô cô liếc xéo nàng: "Đây không phải là chuyện ngươi nên lo."
An Cửu dò hỏi: "Hay là đưa chút đồ ăn cho Bệ hạ?"
Khúc cô cô nhíu mày: "Bây giờ đã qua giờ cơm, Bệ hạ chưa bao giờ ăn vào lúc này."
An Cửu: "..."
Được thôi...
Mấy người vui là được.
Nàng hít thở không khí tự do bên ngoài, lại phát hiện Khúc cô cô như có điều suy nghĩ...
Lúc An Cửu trở lại đại điện lần nữa, trên tay đã có thêm một đĩa điểm tâm.
Hoàng đế ngẩng đầu nhìn sang.
【Cái gì vậy? Là điểm tâm sao?】
An Cửu vờ như không nghe thấy gì, đặt đĩa điểm tâm lên bàn.
Hoàng đế nhìn nàng một cái.
【Cung nữ này là ai? Trước kia chưa từng gặp.】
Hắn nhìn về phía đĩa.
【Ai đề bạt lên vậy, không có chút mắt nhìn nào cả...】
An Cửu: "..."
Nàng nhìn điểm tâm, đột nhiên nhớ ra nàng phải làm gì đó, à người thử đồ ăn...
Chính xác mà nói là người thử độc...
Vì thế An Cửu cầm một miếng điểm tâm lên cắn một miếng, sau đó lại nghe thấy tiếng Hoàng đế lạnh lùng oán trách: 【Cung nữ này tám đời chưa được ăn gì sao, lấy nhiều như vậy? Còn là bánh đào mà trẫm thích nhất nữa...】
An Cửu: "..."
Không phải ngươi không thích ăn đào sao? Sao lại thích ăn bánh đào hả?
...
Mấy lời lảm nhảm của Hoàng đế khiến lòng An Cửu hoảng hốt...
Hận không thể như chưa từng ăn, chỉ sợ Hoàng đế không vui lại chém nàng.
Nói đi cũng phải nói lại, tên này là Hoàng đế, muốn ăn thêm một đĩa nữa thì có sao? Sao lại keo kiệt thành như vậy?
An Cửu cung kính đứng, nhìn Hoàng đế ăn hết miếng này sang miếng khác.
Khó khăn lắm mới ăn xong, hắn lại không động đậy nữa.
Ngay lúc An Cửu đang nghi hoặc, nàng nghe thấy tiếng lòng của Hoàng đế.
【Cung nữ mới đến là đồ ngốc, không thấy tay trẫm bẩn rồi sao? Sau này trẫm sẽ...】
Sợ nghe thấy những lời đáng sợ, An Cửu quýnh quáng lấy khăn của mình lau tay cho hắn.
Hoàng đế không nhúc nhích.
Tiếng lòng của Hoàng đế: 【Đúng là đồ ngốc mà.】
Cũng may Lý công công xuất hiện, trách cứ đẩy An Cửu sang một bên: "Không hiểu quy củ."
Nói xong, Lý công công sai người bưng chậu nước lên, Hoàng đế rửa tay, dùng khăn tay chuyên dụng của hắn rồi lau khô...
An Cửu giống như khúc gỗ, từ đầu đến ngón chân đều cứng đờ.
Nàng sợ Hoàng đế đột nhiên nổi giận.
Nhưng hắn lại không như vậy.
Hoàng đế làm xong tất cả thì đứng dậy, muốn ra ngoài đi dạo một chút.
Lý công công tiến lên, hầu hạ Hoàng đế thay quần áo thay giày, đợi đến khi Hoàng đế ra khỏi cửa, Lý công công mới trừng mắt nhìn nàng một cái: "Còn không mau đi theo hầu hạ cho tốt?"
An Cửu chỉ có thể đi theo, lúc ra khỏi cửa còn gặp được đồng nghiệp plastic Tiểu Hạ.
Đối phương bị chuyện vừa nãy dọa sợ, hai mắt đỏ hoe, cúi đầu, không tình nguyện đi theo sau Hoàng đế.
Lúc này mặt trời vẫn còn hơi gắt, Hoàng đế vừa đi vừa dừng, tiếng lòng không ngừng vang lên.
【Nóng quá...】
【Cái cung điện chết tiệt, cách hoa viên xa như vậy, biết thế đã không ra ngoài.】
Xung quanh vẫn yên tĩnh, tiếng lòng của hắn rõ ràng từng chữ đập vào tai An Cửu, rất khó để xem nhẹ...
An Cửu nghe hắn mỉa mai Trưởng thị vệ đi lại không đủ anh tuấn, lại nói cung nữ thái giám đứng đối diện tường quá vô vị...
Cái miệng này thật sự vô cùng lắm điều...
Hơn nữa...
Hắn đi ra ngoài không thể ngồi bộ liễn sao? Giống như Hoa phi nương nương ấy...
Nhưng hắn không làm vậy, hắn hành hạ tất cả mọi người một cách bình đẳng...