Đọc Được Suy Nghĩ Của Bạo Quân, Ta Tung Hoành Ngang Dọc Chốn Hậu Cung

Chương 6

Không đợi Tiểu Hạ trả lời, An Cửu đã nói: "Bệ... Bệ hạ đang ngủ trưa, chúng nô tỳ không dám quấy rầy."

Tiểu Hạ trợn to mắt nhìn An Cửu, chỉ vì cái này thôi sao?

Hoàng thượng trách tội xuống thì sao?

An Cửu liên tục nháy mắt ra hiệu cho Tiểu Hạ, nhưng nàng ta vẫn đứng ra, nói với Khúc cô cô: "Cô cô, là Tiểu Xuân nhất quyết kéo ta ra ngoài, ta không biết gì hết."

An Cửu còn chưa kịp nói gì, Khúc cô cô đột nhiên cười một tiếng, nụ cười này rất nhạt vô cùng nhạt, nhạt đến mức gần như chưa kịp thấy đã biến mất.

An Cửu nghe thấy Khúc cô cô nói với Tiểu Hạ: "Vậy ngươi vào xem Bệ hạ tỉnh chưa."

Tiểu Hạ: "..."

...

Tiểu Hạ sợ đến mức mặt mày trắng bệch, cầu cứu nhìn An Cửu, An Cửu dịch sang bên cạnh.

Nàng tiện tay cứu Tiểu Hạ một lần đã là tận tình tận nghĩa, vừa rồi tiểu cô nương này còn muốn bán đứng nàng, nàng cũng không phải Thánh Mẫu, sẽ không cùng đối phương...

Khúc cô cô nhìn An Cửu: "Ngươi cũng đi cùng."

An Cửu: "..."

Hả?

Nhất định phải chết mới được đúng không?

Hai người nơm nớp lo sợ đi vào trong, Tiểu Hạ không quên lạnh lùng uy hϊếp: "Ngươi... lần sau làm mấy chuyện ngu ngốc... đừng làm liên lụy đến ta."

An Cửu: "..."

"Được được được..."

Đại điện vô cùng yên tĩnh, Hoàng đế ngồi sau án kỷ bắt đầu phê tấu chương, An Cửu và Tiểu Hạ thở phào nhẹ nhõm đứng bên cạnh, cả hai không nói lời nào, đến thở cũng không dám thở mạnh, sợ quấy rầy Hoàng đế rồi, đầu cũng khó giữ được.

【Cái quái gì thế này, viết như cứt chó.】

An Cửu lại nghe thấy giọng nói kia.

Nàng xác định giọng nói đó đến từ vị Hoàng đế đang ngồi trước mặt.

Từ góc độ của mình, nàng có thể thấy được góc nghiêng của Hoàng đế, Hoàng đế cao lớn anh tuấn, đường nét gò má hoàn mỹ, khí chất toàn thân cao quý.

An Cửu lén nhìn mấy cái, lại nghe thấy giọng nói kia truyền đến lần nữa.

【Đào được mùa, nên đưa đến cho trẫm ăn? Trong đầu Tuần phủ Giang Châu toàn là thứ cứt chó gì vậy, năm ngoái trẫm đã nói không ăn đào, không ăn đào, không ăn đào!】

An Cửu nghe hắn bực bội oán trách, mỗi khi xem xong một quyển lại lảm nhảm một câu.

【Chức quan của Tri phủ Lợi Châu là được mua đúng không? Tấu chương viết ra vừa hôi vừa dài, tất cả toàn là lời sáo rỗng.】

Hắn không kiên nhẫn ném tấu chương xuống.

Tiểu Hạ sợ đến mức cả người cứng đờ, có lẽ Hoàng đế đã nhận ra, hắn quay đầu nhìn nàng ta một cái, Tiểu Hạ lập tức nhịn không được quỳ xuống.

Ánh mắt Hoàng đế rất lạnh, nhưng trong lòng lại đang lảm nhảm.

【Có phải cung nữ này có bệnh không? Khi không quỳ xuống làm gì?】

An Cửu nghĩ thầm, ngươi còn thấy nghi ngờ à, còn không phải vì ngươi gϊếŧ người lung tung sao, có biết năm nay ngươi đã tiễn bao nhiêu Tiểu Hạ đi rồi không?

Hoàng đế liếc mắt một cái, không kiên nhẫn nói: "Ra ngoài."

Tiểu Hạ như được đại xá chạy ra ngoài, An Cửu hâm mộ nhìn bóng lưng đối phương...

Nàng cũng muốn ra ngoài...

Nhưng Hoàng đế không lên tiếng, nàng không dám.

Hoàng đế tiếp tục xem tấu chương, phần lớn là mắng người, mắng quan viên các nơi, mắng đủ kiểu, An Cửu còn nghe được rất nhiều bí mật...

Lúc An Cửu đang nghĩ tại sao nàng có thể nghe được tiếng lòng của Hoàng đế, lại nghe thấy Hoàng đế nói: 【... Muốn ăn chút đồ ngọt...】

An Cửu: "..."

Không nghe thấy, không nghe thấy, nàng không nghe thấy gì hết.

【Cung nhân hầu hạ trước mặt trẫm đều là heo sao? Không biết dâng lên cho trẫm chút điểm tâm à, buổi trưa không được ăn no, đói chết mất...】

An Cửu muốn lờ đi, nhưng giọng nói của Hoàng đế giống như một đàn vịt, không ngừng vang vọng... vang vọng... trong đại điện.

Hơn nữa Hoàng đế còn quay đầu, nhìn nàng mấy lần...