Mặt mày hai nha hoàn Thu Đông xám như tro tàn, cả hai chết lặng bước vào.
Tiểu Hạ sợ đến mức cả người run rẩy, nàng ta run rẩy kéo An Cửu hỏi: "Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Ta không muốn chết... không muốn chết... hu hu..."
An Cửu bịt miệng nàng ta lại: "Ngươi không muốn sống nữa à?"
Tiểu Hạ nhìn nàng, hai mắt ngấn lệ.
An Cửu lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng ta: "Ngậm miệng cho ta, ngươi muốn chết thì tùy, đừng có liên lụy ta."
Nàng cũng rất sợ chết có được hay không...
Hơn nữa, cái đồ đồng đội heo bán đứng đồng đội vào thời khắc mấu chốt Tiểu Hạ này, An Cửu cũng mặc kệ nàng ta sống chết thế nào.
"Còn không mau đi vào?" Khúc cô cô lạnh lùng nhìn các nàng, hai người các nàng chỉ có thể đi vào.
Đại điện rất yên tĩnh, hình như một thái y đang bắt mạch, buổi chiều Hoàng đế chém người xong thì lăn ra ngất xỉu...
Thái y cũng không biết chẩn ra kết quả gì đã đi ra, Lý công công cũng đi ra chuẩn bị thuốc, trước khi đi còn dặn dò các nàng nhanh nhẹn một chút hầu hạ cho tốt, dám giở trò lười biếng, coi chừng da của các nàng.
Sau khi Lý công công đi.
Trong đại điện im phăng phắc, không gian vô cùng yên tĩnh.
Không ai dám phát ra tiếng động.
Không biết qua bao lâu.
Có lẽ là cũng không lâu lắm.
An Cửu nghe thấy một giọng nam yếu ớt...
【Khát...】
An Cửu chăm chú lắng nghe, quả thật là giọng của Hoàng đế, nàng liều lĩnh nhìn về phía giường một cái, Hoàng đế không tỉnh, có lẽ là kêu trong vô thức...
【Nước...】
Làm sao bây giờ? Có nên quản không?
An Cửu xoắn xuýt...
Thôi vậy, có bốn người, người khác không đi nàng cũng không đi.
Chết ai cũng được miễn sao nàng không chết.
【Khát... Khát... Khát...】
An Cửu muốn ngăn chặn giọng nói này, nhưng giọng nói này thực sự có tính xuyên thấu rất mạnh.
Giống như ma âm thúc giục nàng lên đường...
An Cửu nhịn không được bắt đầu suy nghĩ miên man.
Bốn người thì sao, lỡ Hoàng đế nổi giận, lấy bốn mạng cũng không phải là không thể...
An Cửu nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói: "Các ngươi có nghe thấy tiếng gì không?"
Tiểu Thu Tiểu Đông trừng nàng.
Toàn thân Tiểu Hạ run rẩy, nàng ta theo bản năng hỏi: "Tiếng... tiếng gì?"
An Cửu: "Ta nghe thấy Bệ hạ kêu khát..."
Tiểu Thu: "Vậy ngươi cho Bệ hạ uống nước đi."
Tiểu Đông: "Chúng ta không nghe thấy."
Tiểu Hạ: "Ngươi điên rồi, cho Bệ hạ uống nước?"
【Khát chết mất…】 Giọng nói của Hoàng đế hết lần này đến lần khác truyền đến, truyền đến, truyền đến...
An Cửu linh cảm, không cho hắn uống nước, hắn tỉnh rồi sẽ khiến tất cả mọi người không bao giờ uống nước được nữa...
Thế là nàng liều mình rót nước, dưới ánh mắt như nhìn người chết của ba cung nữ khác, đi đến trước giường của Hoàng đế.
Thôi vậy, chết thì chết.
Dù sao cũng phải chết.
Trên đời này có ai mà không chết chứ.
Nhưng làm sao cho uống đây?
Ngay khi An Cửu do dự, Hoàng đế đột nhiên mở mắt ra.
An Cửu giống như nhìn thấy ma, nhịn không được muốn lui về phía sau, nhưng nàng nhịn lại, bưng chén nước, giọng nói run rẩy: "Bệ... Bệ hạ muốn uống nước không?"
Hắn gật đầu.
Không nhúc nhích nữa.
Không khí ngưng trệ.
An Cửu lại nghe thấy tiếng lòng của Hoàng đế.
【Lý Đức Phúc chọn người kiểu gì vậy? Sao cung nữ này lại giống con ngỗng ngốc vậy chứ...】
An Cửu vội vàng tiến lên, đưa chén nước đến bên môi hắn, Hoàng đế cúi đầu uống, hắn thở phào một hơi, hỏi: "Trẫm ngủ bao lâu rồi?"
An Cửu đứng im không động đậy, cũng không trả lời.
Hoàng đế không nhịn được quay đầu nhìn nàng.
Những lời lảm nhảm theo đó mà đến.
【Không phải chứ, con ngỗng ngốc này là thân thích của Lý Đức Phúc sao? Người thế này mà cũng đến trước mặt trẫm hầu hạ?】
An Cửu hoàn hồn.
Mới phản ứng lại câu vừa rồi không phải là tiếng lòng...