Lúc chưa gả vào nhà họ Tống, cô vẫn phải thường xuyên xuống ruộng kiếm điểm công. Còn sau khi kết hôn thì ba ngày hai bận lấy cớ đau ốm để trốn việc, nhưng kiểu đó cũng chẳng thể kéo dài mãi.
Vẫn phải tính toán lại, tìm cách biếu xén trưởng thôn một chút để được sắp xếp công việc nhẹ nhàng hơn.
Đột nhiên cô nhớ tới mảnh ruộng của mình, liền bật dậy ngay.
Tính trồng ít lúa mì, nhưng mùa này trong thôn đã thu hoạch xong cả rồi.
Hơn nữa, hạt giống đều do đội giữ lại, nhà dân không có. Ruộng tự canh chỉ trồng được bắp, khoai, khoai tây, rau củ, chứ lúa mì hay lúa nước thì không được, vừa không đủ sức, vừa không được phép.
Khi phát lương thực thì là lúa còn nguyên vỏ, nhưng giờ còn lâu mới phát, ít nhất cũng phải đợi sau khi nộp công lương, thu hoạch mùa thu xong xuôi.
May mà dưới mái hiên còn treo ít bắp khô, có thể dùng làm giống.
Liễu Thanh Thanh chọn một bắp đầy hạt nhất, mang vào không gian, việc tách hạt trở nên dễ dàng vô cùng.
Không cần tự tay làm, đúng là tiện hết chỗ nói.
Cô chỉ cần ngồi cuối ruộng, điều khiển từng hạt bắp gieo xuống đất, còn rảnh rỗi đếm được 580 hạt, nhẹ nhàng trồng xong một mẫu ruộng, vỗ tay đứng dậy.
Quên mất chuyện tưới nước.
Thôn Đào Sơn làm gì có nước máy, bình thường phải ra sông Tây Đại gánh nước về.
Đằng nào cũng rảnh, cô liền ra khỏi nhà, hướng thẳng về phía sông Tây Đại.
Bình thường người trong thôn giặt giũ, gội đầu, thậm chí đàn ông con trai tắm táp đều ở đoạn hạ lưu.
Muốn lấy nước sạch không vướng tâm lý thì phải lên tận đầu nguồn.
Liễu Thanh Thanh men theo bờ sông đi ngược lên, mãi đến lưng chừng núi. Nước sông trong vắt, nhìn thấy cả đáy, thỉnh thoảng có thể thấy một hai con cá nhỏ bơi qua khe đá.
Cô đã sớm đào sẵn một hố to bên ruộng trong không gian, dẫn nước từ đây vào, khỏi phải vất vả đi lấy nước tưới từng lần.
Đưa mắt nhìn quanh, chẳng thấy ai. Cô ngồi xổm bên bờ, thò tay vào làn nước lạnh.
Dòng nước khựng lại một thoáng, rồi lập tức chuyển sang hồ chứa mà cô đã chuẩn bị sẵn. Có vài con cá to nhỏ cũng bị dòng nước cuốn theo vào đó.
Nhân tiện tưới luôn đám ngô, xong xuôi, cô đứng dậy trở về nhà.
Vừa đi, cô vừa nhìn con cá trê to đang quẫy loạn trong hồ trong không gian, thầm nghĩ: Mai bắt ra ăn thôi.
"Thanh Thảo, ra ăn cơm!"
Cô lăn một vòng xuống giường: "Ra liền."
Chị dâu cả Bình Hướng Hồng đang xào rau trong bếp, Liễu Thanh Thanh thì còn chưa quen với cách bố trí trong nhà, chẳng biết đồ đạc để đâu. Ban đầu định giúp bê thức ăn, nhưng mới hỏi vài câu đã bị mẹ Liễu chê phiền rồi đuổi thẳng ra nhà trên.
Thôi thì cô ngồi luôn vào bàn chờ ăn.
Bà mẹ keo kiệt đúng là không mua miếng thịt nào. Chỉ mang ra một quả trứng gà cho con dâu đem xào, chắc còn cho thêm nước, nhìn thì nát bét, chẳng có tí hấp dẫn nào.
Thế mà bà chỉ xới cho cô một ít, phần còn lại chia cho bà và cháu gái nhỏ.
Mẹ Liễu không có cái tư tưởng trọng nam khinh nữ, bà chỉ trọng chính mình. Con trai cháu đích tôn gì đó, trong lòng bà chẳng đáng một xu. Dù sao hiện tại bà cũng chưa có cháu trai, chỉ có cháu gái ngoan ngoãn lễ phép, nói năng ngọt xớt, cho ăn chút gì cũng thấy không thiệt.
Anh cả mới có một đứa con gái, chính là Liễu Lệ Lệ. Cô bé nhìn chằm chằm vào bát trứng mà mắt sáng lấp lánh, nhưng ánh mắt nhanh chóng dời sang bà nội. Cô bé cong mắt cười híp, nịnh ngọt:
"Cháu nội của bà thương bà nhất, bà đối xử với cháu tốt nhất! Mấy hôm nữa cháu với Đại Hổ đi tìm trứng chim, đến lúc đó nướng xong cháu để dành cho bà ăn!"
Vốn còn tiếc trứng, nghe mấy lời ấy lòng bà nội liền mềm nhũn. Vẫn là cháu gái biết cách lấy lòng, giọng ngọt xớt, lời nào lời nấy nghe thích tai.
Ngoảnh sang nhìn cô con gái đang thèm trứng gà đến sắp rớt nước dãi, bà chỉ thấy phiền.
"Bà không ăn trứng chim của cháu đâu, mau ăn cơm đi." Mẹ Liễu được cháu gái dỗ ngọt, cười tít cả mắt.
Liễu Thanh Thanh nhìn con bé tinh ranh này, chắc tầm bốn năm tuổi, đúng là dễ thương muốn nựng.