Thập Niên 70: Pháo Hôi Ăn Hại

Chương 16

Trẻ con trong thôn đứa nào chẳng từng bị đòn, bị điểm mặt dạy bảo thì chúng cũng sẽ bớt nghịch.

Còn chuyện cô gái nguyên bản tuy có chút quá quắt, nhưng cũng chẳng đáng để mất mạng.

Nếu không phải cô ấy chết, làm sao cô có cơ hội đến đây?

Điền Thúy Hương lần này không còn lời mỉa mai, ngạc nhiên hỏi: “Em nói thật đấy à?”

Chưa kịp đợi Liễu Thanh Thanh trả lời, chị ta đã xách chổi xộc thẳng ra ngoài.

Mẹ Tống cũng giậm chân liên tục: “Cái thằng ranh chết tiệt, Thanh Thảo con yên tâm, mẹ sẽ bảo anh cả dạy dỗ nó thật nghiêm. Mẹ cho con thêm năm đồng, không thích ăn bánh gạo thì tự mua bánh khác mà ăn, cũng mua thêm chút thịt bồi bổ.”

Mẹ Tống lấy khăn tay trong người ra, đếm năm đồng đưa cho Liễu Thanh Thanh rồi cũng bước ra ngoài.

Nghe đến chuyện mất năm đồng, Điền Thúy Hương càng quét mạnh hơn. Dù là mẹ chồng bỏ tiền, nhưng bên trong cũng có phần của nhà chị ta mà!

Liễu Thanh Thanh: “...”

Nhìn vẻ mặt đau lòng của mẹ Tống.

Xem ra trận “đòn hợp kích” dành cho Mao Đầu lần này là khó thoát rồi.

...

Cô chỉ mang theo một cái túi vải bên mình, bên trong có vài bộ quần áo.

Những thứ hữu dụng hơn đều đã được cất vào không gian.

Thôn Đào Sơn không lớn, hai nhà Tống – Liễu cũng không xa, đi mấy bước là tới.

Nhà họ Liễu không thiếu phòng ở, mấy năm gần đây người trong nhà mỗi lúc một ít, hai cô con gái đã đi lấy chồng, ông cụ cũng mất, nhà thành ra trống trải.

“Con đúng là rảnh sinh nông nổi, không chịu ở nhà ăn sung mặc sướиɠ, quay về đây làm gì? Ở đây tao nấu cho mày được gì?” Vừa thấy Liễu Thanh Thanh xách túi bước vào cửa, mẹ Liễu đã sầm mặt.

Liễu Thanh Thanh vứt túi xuống đất, chống nạnh hét lên: “Vậy ra trước kia khóc thương con chỉ là giả? Con gặp tai nạn, không chết được, giờ muốn về nhà, muốn gặp người thân thì không được? Con thấy mẹ mong con chết để còn đòi được ít tiền từ nhà họ Tống thì có!”

Mẹ Liễu sững người vài giây, lập tức lao đến: “Con ranh, con nói thế còn ra thể thống gì!”

“Này này, mẹ đừng có động vào con. Con nói trước, giờ đầu óc con vẫn choáng, đi còn chưa vững, mẹ chạm vào con là con ngất thật đó nha.” Liễu Thanh Thanh vội vàng cảnh báo.

Bàn tay mẹ Liễu giơ lên cũng phải khựng lại giữa không trung, nghiến răng: “Con chết tiệt, chắc kiếp trước mẹ nợ mày rồi.”

Nói rồi bà kéo tay cô vào buồng trong.

“Mẹ đã dọn giường cho rồi, nằm nghỉ đi. Đúng là phiền phức, ốm bệnh cũng biết đường quay về.” Mẹ Liễu lầm bầm, kéo cô lên giường xong thì phủi tay đi ra ngoài.

Vừa bước qua ngưỡng cửa, bà lại dừng lại.

Tiền mà đã vào túi con gái thì khó mà rút ra được.

Nhưng nghĩ đến lại tiếc của, bà quay đầu lại nở nụ cười giả lả: “Con gái, tối muốn ăn gì? Mẹ ra xin lão Từ chặt ít thịt mang về cho con nha?”

“Được thôi.” Liễu Thanh Thanh gật đầu ngay.

Mắt mẹ Liễu sáng lên: “Vậy thì đưa tiền cho mẹ, lát nữa mẹ bảo lão Từ mua giúp.”

“Tiền gì cơ?”

“Đừng giả ngây! Tiền mẹ chồng con mới cho đó.”

Liễu Thanh Thanh nheo mắt: “Mẹ mới lấy của con ba đồng sáu hào tám phân hôm trước đấy, dùng số đó mà mua đi.”

“Không có! Mẹ nào có lấy tiền của con!” Mặt mẹ Liễu lập tức biến sắc, phủ nhận ngay.

“Lúc đó con tuy bất tỉnh, nhưng có chuyện gì xảy ra bên ngoài con đều biết hết.” Câu này hoàn toàn là nói dóc.

Mẹ Liễu nghẹn họng, con ranh này đúng là giỏi tính toán chuyện tiền nong.

Không cam tâm, bà lầm bầm: “Con tính toán thế sao không moi tiền từ nhà họ Tống? Tiền trợ cấp của Tống Cảnh Lâm sao không nắm được?”

Liễu Thanh Thanh hừ một tiếng: “Mẹ đi làm đi, nhớ mua thịt về là được.”

Nhà họ Tống còn chưa phân nhà, làm gì có chuyện tiền vào tay cô.

Hôn lễ cũng chỉ tổ chức trong thôn, biết đâu còn chẳng có giấy đăng ký kết hôn nữa là.

Chưa kể giữa hai người chẳng có chút tình cảm nào.

Liễu Thanh Thanh nằm ngửa trên giường, cảm giác chẳng khác gì bên nhà họ Tống, cứng ngắc đến mức không nằm yên được.

Thời điểm đầu thập niên 70, trong thôn ngoài chuyện xuống đồng làm việc thì chẳng còn con đường nào khác.