Thập Niên 70: Pháo Hôi Ăn Hại

Chương 18

Mẹ cô chưa từng giục chuyện sinh cháu, bà còn chưa yêu thương hết chính mình, cháu chắt gì cũng chỉ là ngoài lề. Anh hai Liễu Đông Viễn với chị dâu hai Trương Đại Ni cưới nhau cũng hơn hai năm, đến giờ vẫn chưa có con. Trong nhà không ai nói ra, nhưng chắc Trương Đại Ni tự thấy áp lực, ngày thường cứ cúi đầu lặng lẽ làm việc, chẳng nói chẳng rằng.

"Con nhìn lại mình đi, sống sướиɠ không biết hưởng, giờ đến mẹ cũng không được ăn ngon." Mẹ Liễu đầy u oán, hôm qua được bữa thịt gà, đến nằm mơ cũng còn cười.

"Hay mẹ thịt một con đi cho đỡ thèm?" Liễu Thanh Thanh nhìn ra sân, gà có tận bốn con, nuôi thừa cả rồi còn gì.

"Đừng có mơ! Gà của mẹ là để dành đổi tiền!" Gương mặt mẹ Liễu lạnh tanh.

Cô bĩu môi. Ăn gà nhà người thì nhanh tay, gà nhà mình thì quý như trân châu.

Mấy người trong mâm chẳng buồn để tâm đến cuộc khẩu chiến giữa hai mẹ con.

Bình Hướng Hồng quá hiểu cô em chồng của mình. Lười, tham ăn, khôn lỏi, y như trong sách vở. Nhiều cô em chồng khi lấy chồng còn biết mang đồ về nhà mẹ đẻ, chỉ riêng cô em này là chỉ biết vét sạch nhà.

May mà mẹ chồng chị ta cũng chẳng phải loại dễ bắt nạt. Tiền nong, gạo thóc nắm chặt trong tay, muốn moi của bà được gì đúng là khó như lên trời. Hai mẹ con này đúng là ngang sức ngang tài, đấu tới đâu ngang ngửa tới đó.

Có bà mẹ chồng thế này, đúng là vừa hay vừa dở.

Hay là bởi bà chẳng để cho chị ta đυ.ng tới cái gì quý giá.

Nhìn thấy em chồng ăn xong còn xắn tay giúp dọn dẹp, Bình Hướng Hồng không khỏi ngạc nhiên: "Thanh Thảo, em chưa khoẻ hẳn, đi nghỉ ngơi đi."

Thấy cả nhà đều trố mắt nhìn mình, Liễu Thanh Thanh vội buông chén đũa: "Ờ được, đầu óc em vẫn còn hơi choáng, em đi nằm chút."

"Để chị dọn là được rồi, em nghỉ đi." Trương Đại Ni nhỏ nhẹ nói.

Bình Hướng Hồng khẽ nhếch môi cười lạnh, vẫn là cái kiểu cũ, không biết nhà họ Tống nghĩ sao mà lại rước cô về.

Vỗ vỗ mông đi vào buồng, Liễu Thanh Thanh thầm cảm thán: Cái thân xác này đúng là xài không được, chẳng đυ.ng vào được việc gì. Thôi thì cứ sống kiểu "đặc biệt" một chút vậy.

Sáng hôm sau, cả nhà ra đồng làm việc, Liễu Thanh Thanh ngủ một mạch đến sáng. Đêm qua trời tối là xong chuyện, chẳng ai phiền đến cô.

Ăn sáng xong cùng mọi người, cô chủ động dắt cháu gái năm tuổi Liễu Lệ Lệ đi dạo quanh làng.

Việc em chồng tình nguyện trông con khiến Bình Hướng Hồng sướиɠ đến nỗi miệng muốn rách tới mang tai. Việc tốt thế này trước giờ chưa từng xảy ra, con mình từ nhỏ đến giờ chưa từng được cô em chồng liếc mắt một cái.

Bình thường toàn là chị ta hoặc mẹ chồng trông con ngoài ruộng, các bà làm, con chơi ở bờ ruộng.

Có nhà bốn năm tuổi là cho con đi làm kiếm công điểm rồi, nhưng chị ta không nỡ, mẹ chồng cũng không ép, chuyện này xem ra ai cũng hiểu lý.

Trước khi đi, Bình Hướng Hồng kéo con gái lại dặn nhỏ: "Con nhớ theo sát cô nghe chưa? Nếu cô không để ý tới con thì con cứ ra chỗ hôm qua mẹ làm mà đợi mẹ."

Vừa vui mừng vừa lo lắng.

"Con nhớ rồi ạ."

Liễu Lệ Lệ lanh lảnh đáp, rồi chạy tới tìm cô út ngay. Hôm qua cô út cho cô bé một viên kẹo, cô bé rất thích chơi với cô út.

Ba người ra ruộng, Bình Hướng Hồng vừa đi vừa ngoái đầu lại nhìn về phía nhà.

"Cô nhìn cái gì đấy? Lệ Lệ đi chơi với cô nó, có gì phải lo? Chẳng lẽ Thanh Thảo lại đem bán nó chắc?" Mẹ Liễu nhướng mày nhìn con dâu, cảm thấy nếu không có mình thì cả nhà chắc phải uống gió Tây Bắc mà sống.

Bị mẹ chồng nói vậy, Bình Hướng Hồng càng thấy bất an, cô em chồng đột nhiên thay đổi tính nết, không lẽ thật sự định bán con mình?

Thấy con dâu cứ lật đật, mẹ Liễu mất kiên nhẫn, sải bước bỏ đi trước.

Bình Hướng Hồng lại ngoái nhìn thêm một lần, nhưng không dám quay về nữa, đi muộn là bị trừ công điểm.

"Cô ơi, mình đi đâu chơi vậy?" Giọng cô bé mềm mại dễ thương, nghe mà lòng Liễu Thanh Thanh như tan chảy.

Cô cúi xuống xoa đầu cháu gái nhỏ, mặt con bé đen sạm vì nắng, đỏ bầm, lại còn tróc da nữa.