“Con dâu hai dạo này sao rồi?” Tối đến, cha Tống vừa chui vào chăn đã cất tiếng hỏi vợ về tình hình của con dâu thứ hai.
Mẹ Tống đổ xong nước rửa chân, leo lên giường nằm cạnh ông.
“Trông thì không sao nữa, ngoài cái lỗ trên đầu ra thì tinh thần vẫn ổn, chỉ có điều không nhớ được gì cả.” Bà ấy nói thêm một câu: “Ăn uống khỏe mạnh, một ngày chén hết cả con gà với năm quả trứng của tôi.”
Bà ấy xót của đến muốn khóc.
Cha Tống quay đầu liếc bà vợ một cái: “Mai đưa nó đi bệnh viện khám đi.”
Giọng mẹ Tống lập tức cao vυ't lên: “Khám thì tốn bao nhiêu tiền? Tôi thấy bây giờ thế này cũng tốt, không nhớ được thì bớt gây chuyện, biết đâu lại khá hơn lúc trước ấy chứ. Người ta nói không sai, lấy vợ phải xem mẹ vợ thế nào. Một người đàn bà chanh chua thì sao dạy được con gái tử tế? Hồi chưa gả vào nhà này đã chẳng ra gì, cậu nhìn lại đi, từ ngày đầu bước vào cửa đã không ngừng làm loạn, đúng là đứa vô lại. Cũng tại ông không dứt khoát, để con mụ họ Liễu kia làm loạn, tôi nói bỏ là bỏ, xem nhà mình thiếu cô ta thì chết chắc à? Rước về cho con trai một người như vậy...”
Không chịu nổi màn lải nhải này, cha Tống quay người nằm quay lưng lại. Hồi đó chẳng phải bà ấy cũng không chịu được sao? Giờ thì cứ đổ hết lên đầu ông. Từ khi rước dâu đến giờ đã nghe đi nghe lại không biết bao nhiêu lần, tai ông sắp mọc kén rồi.
“Sáng mai đưa đi khám, có bệnh cũng không thể chịu đựng mãi được.” Ông lẩm bẩm.
Mẹ Tống trừng mắt nhìn lưng chồng, cơn tức nghẹn giữa ngực không lên không xuống.
Trong phòng tối đen, Liễu Thanh Thanh mở to mắt nhìn trần nhà. Nhà này cách âm đúng là tệ thật.
Đặc biệt vào lúc đêm khuya tĩnh lặng.
Câu cha chồng nói cô không nghe rõ, nhưng những lời mẹ chồng mắng sau lưng thì từng câu từng chữ lọt hết vào tai.
Khóe môi cô khẽ nhếch lên. Cũng may là nguyên chủ để lại cái nền khá tốt: không đi làm, không làm việc nhà, lại còn nóng tính và hay gây sự.
Cô hành xử có hơi khác người một chút, chắc cũng chẳng ai lấy làm lạ?
Cô khẽ cười không thành tiếng.
Một vài phụ nữ đang tách hạt ngô, vừa làm vừa nói chuyện rôm rả bên bờ ruộng.
“Con bé nhà họ Liễu sống lại thật à?”
“Còn giả được chắc? Hôm qua tôi còn đứng trước cửa nhìn rõ ràng mà.”
“Giờ bà mới biết à? Chuyện cũ rích rồi.”
“Thế thì tốt. Dù sao cũng là một mạng người, tính tình có xấu đi nữa thì sao.”
“Tốt gì mà tốt.”
“Sao thế?”
“Sống thì sống, nhưng hóa ra lại bị ngốc.”
“Nói gì kỳ vậy? Cái con Thanh Thảo lười biếng đó mà ngốc á?”
“Thật đấy. Sáng nay tôi thấy thằng cả nhà họ Tống mượn xe bò của tiểu đội trưởng, bảo đưa lên trấn khám bệnh.”
“Trời ơi, chiều nay tan ca phải chạy qua xem mới được.”
Chỉ trong một ngày, chuyện con gái lớn nhà họ Liễu chết rồi sống lại, sống lại rồi hóa ngốc đã lan khắp thôn Đào Sơn, không ai là không biết.
Liễu Thanh Thanh nửa nằm trên chiếc xe bò lắc lư, mỗi lần xóc nảy là một lần khí huyết trong người cô đảo lộn.
Đường thời đó toàn đất vàng với đá sỏi, ổ gà ổ voi liên tiếp.
Dù xe bò đi chậm, nhưng vẫn xóc đến khổ.
Tống Cảnh Xuân đi dưới đất, dắt bò, chắc cũng không chịu nổi cảm giác bị xóc.
Phải nói thật, việc nhà họ Tống đồng ý đưa cô lên trấn khám bệnh làm cô bất ngờ.
Mới tối hôm qua thôi, mẹ Tống còn lải nhải một tràng mắng chửi cô không ra gì.
Chưa kể đến mẹ Liễu cũng đi theo.
Dựa vào ký ức của nguyên chủ, mẹ Liễu là người keo kiệt, vô lý, giỏi gây chuyện.
Kiểu người ra đường mà không nhặt được gì là coi như lỗ.
Hơn nữa, qua những đoạn đối thoại lẻ tẻ, có thể thấy bà cũng chẳng thương yêu gì nguyên chủ.
Vậy mà lần này lại chịu nghỉ làm để đi cùng lên bệnh viện.
Có khi đúng là kiểu phụ huynh điển hình của Trung Quốc: chuyện nhỏ thì qua loa, chuyện lớn lại chịu đứng ra.