Thập Niên 70: Pháo Hôi Ăn Hại

Chương 13

Lề mề mãi cũng đến được bệnh viện. Trời vừa hửng sáng thì cả đoàn xuất phát, đến nơi mặt trời đã đứng bóng.

Bệnh viện thị trấn Vũ Ninh chỉ là một dãy nhà cấp bốn. Liễu Thanh Thanh đi theo hai bà mẹ vào trong, để lại anh cả Tống canh xe bò ngoài cửa.

Thời đó bệnh viện còn đơn sơ, chẳng phân nhiều chuyên khoa, cũng không đông người, không cần xếp hàng.

Chưa tới vài phút, Liễu Thanh Thanh đã ngồi trước mặt bác sĩ.

Tuy cô đã tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, nhưng vì lúc đầu đã nói là mất trí, cộng thêm việc đó sẽ giúp cô có cớ để hành xử khác với nguyên chủ nên cô cứ thế mà theo.

Bác sĩ hỏi một loạt câu, cô thì lựa lời trả lời cho có, kể vài chuyện "vừa nhớ lại".

Bác sĩ gật đầu, kết luận là chứng mất trí nhớ tạm thời, về sau có thể dần hồi phục.

Cuối cùng, bác sĩ xử lý lại vết thương, khử trùng và băng bó lần nữa, khiến cô yên tâm hơn nhiều.

Ít ra thì cũng không phải lo chết vì nhiễm trùng nữa.

Ra khỏi cổng bệnh viện, mẹ Liễu nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống đất: “Phì, khám chả ra cái gì mà lấy tận tám hào. Bệnh viện lớn gì chứ, thua xa Uông Hữu Đức ở làng mình.”

Liễu Thanh Thanh thấy mẹ Liễu đúng là thú vị. Ở làng mà gặp chuyện thế này là bà đã cãi nhau um sùm với bác sĩ rồi, vậy mà ở đây lại chỉ biết lẩm bẩm sau lưng.

Cũng hay đấy.

Mẹ Tống liếc mắt: Bà bỏ tiền mà còn chưa nói gì, vậy mà bà kia đã kêu um lên.

“Cứ nói sau này có thể tự nhớ lại. Nếu tự nhớ được thì còn cần bác sĩ làm gì?” Mẹ Liễu vẫn lải nhải không ngừng dù chẳng ai đáp lại.

Khi mấy người chuẩn bị quay về thôn, mẹ Liễu đột nhiên gào khóc: “Ôi con gái tôi, còn chưa có con cái gì, giờ bị nhà họ Tống làm cho ngốc nghếch thế này, sau này biết sống sao đây!”

Liễu Thanh Thanh giật giật khóe miệng: “Con chỉ không nhớ chuyện cũ thôi, chứ đâu đến mức ngốc.”

“Im cái miệng lại!” Mẹ Liễu quay lưng về phía nhà họ Tống, liếc xéo cô một cái.

Liễu Thanh Thanh: …

Dự đoán là bà ấy sợ nhà họ Tống muốn “trả hàng”.

Mẹ này cũng thú vị phết.

Mẹ Tống định cười một cái xoa dịu không khí, nhưng kéo mãi khóe môi vẫn chẳng cười nổi: “Bà thông gia này, nói gì thì nói cũng là con gái mình, Thanh Thảo vẫn ổn mà.”

“Ờ đúng rồi, con gái tôi giống tôi, xinh xắn, ngoan ngoãn, lanh lợi lắm. Không nhớ thì đã sao, không phải bệnh nặng. Với lại bác sĩ cũng bảo rồi, sau này sẽ hồi phục thôi.” Mẹ Liễu thấy thời cơ đến liền tranh thủ phụ họa.

Liễu Thanh Thanh ngồi một bên cười tủm tỉm nhìn màn tung hứng giữa hai bà mẹ.

Tuy không đồng ý với vài quan điểm, nhưng cô hiểu lòng mẹ Liễu. Dù sao cũng là một bà cụ đáng yêu.

Chưa vào hẳn thôn, đã thấy đám phụ nữ tụm năm tụm ba dưới gốc cây hòe lớn.

Thấy xe bò từ xa lắc lư chạy về, họ kéo nhau ra ven đường, dáng vẻ như đã chờ từ lâu.

“Bác gái Tống ơi, con bé sao rồi ạ?”

“Thanh Thảo à, còn biết thím là ai không?”

Liễu Thanh Thanh: …

Cái này có tính là màn chào đón long trọng không? Mối quan hệ xã giao của nguyên chủ tốt đến thế sao?

Đúng là được yêu thương đến mức giật mình.

Liễu Thanh Thanh tự nhiên chào hỏi mấy bà lớn tuổi, ai bắt chuyện với cô đều được cô đáp lại đầy đủ.

Tuy không phải kiểu người hoạt ngôn, nhưng vài câu khách sáo cơ bản thì cô vẫn rất rành.

Không ngờ phía sau lại vang lên một câu:

“Trông cũng đâu có ngu đâu mà.”

Nụ cười trên mặt Liễu Thanh Thanh lập tức đông cứng.

Thì ra, đám người này đến chỉ để xem kẻ ngốc à?

Mẹ Liễu lập tức xắn tay áo, nhảy phắt khỏi xe bò. Đối phương vừa nhìn thấy dáng điệu ấy là biết sắp có chuyện, quay đầu định chạy.

Nhưng vẫn không thoát khỏi tay mẹ Liễu, tóc đã bị bà túm chặt:

“Trương Đại Cần, con đàn bà mất dạy! Mày dám nhiều chuyện, dám mắng con gái tao, xem bà đây có lột sạch quần áo mày ra cho thiên hạ xem cái mặt mày thế nào không!”