Thập Niên 70: Pháo Hôi Ăn Hại

Chương 11

Tắm xong thay bộ quần áo khác, chăn thì chỉ có một cái mỏng nên đành tạm dùng.

Hiệu quả của viên thuốc kỳ diệu tuy viết là nhẹ, nhưng Liễu Thanh Thanh cảm nhận rõ ràng không còn nhức đầu, toàn thân cũng có sức hơn.

Quay lại xử lý nước tắm thì gặp chuyện – đúng là thùng tắm “xa hoa”, vừa to vừa sâu.

Muốn đổ nước ra ngoài – nhưng không đổ nổi.

Cô cố sức đẩy – không nhúc nhích.

Đang đau đầu tìm cách, thì thấy thùng gỗ tự nghiêng xuống, chậm rãi đổ hết nước ra.

Liễu Thanh Thanh mắt sáng lấp lánh.

Phấn khích nhìn mảnh đất đầy cỏ dại ngoài cửa.

Cỏ hoang lay động theo ý cô, chẳng bao lâu đã bị gom ra khỏi rãnh đất.

Phấn khích tột độ, cô muốn trồng thử xem sao – chợt phát hiện không có hạt giống.

Cũng hài lòng rồi, cô rời khỏi không gian, nằm xuống giường ván cứng cũng không thấy khó chịu nữa.

Mơ màng ngủ thêm một giấc thật sâu.

Cô bị đánh thức bởi tiếng ồn ào của mẹ.

Ba con gà của nhà họ Tống bị mẹ Liễu làm cho cả sân gà bay chó sủa.

“Bà Liễu kia, thả ra cho tôi.” Mẹ Tống không giữ nổi thể diện nữa, bỏ luôn cách xưng hô “thông gia”, gọi thẳng là “bà Liễu”.

Mẹ Liễu đuổi bắt một vòng, tay đã tóm được một con gà mái.

“Ối dào, thông gia khỏi phải ra tay, tôi bắt gà, làm thịt đều rành cả.” Bà biết rõ mụ Tống này chỉ giỏi ba hoa, trông cậy vào bà ta là mơ tưởng. Còn không tự làm thì đừng mơ ăn được bữa thịt gà này.

Mẹ Tống nhìn cổ con gà bị vung vẩy trong tay bà Liễu, sợ bà làm thật.

Bà ấy cắn răng thở dài: “Thôi thôi thôi, thả ra đi, để thằng cả làm thịt, lấy cái chậu ra hứng máu cho sạch.”

“Được thôi, nhà mấy người làm đi.” Mẹ Liễu thả con gà ra, cười tít mắt đồng ý.

Ngực mẹ Tống như bị đè đá: “Thằng cả, đi bắt con trong góc kia kìa.” Bà chỉ đứa con trai lớn bắt lấy con gầy nhất.

Mấy con gà bị bà Liễu dọa một trận, mai chắc khỏi đẻ trứng luôn.

Bà Liễu xúi quẩy thật, mắng thầm trong lòng, mặt ngoài bà ấy vẫn phải ra dáng chủ nhà, bà quay đầu vào nhà gọi: “Con dâu cả, lấy cái chậu ra hứng máu.”

Chị dâu Tống – Điền Thúy Hương – miệng lẩm bẩm khó chịu, xách chậu ra ngoài, còn liếc mẹ Liễu một cái sắc lẹm.

Mẹ Liễu chẳng thèm để tâm, nhìn chằm chằm con gà mà nuốt nước bọt.

Bữa tối hôm ấy, nhà họ Tống ăn trễ hơn hẳn mọi khi.

Liễu Thanh Thanh định ra ngoài ăn, nhưng mẹ cô thì đâu có ý định như vậy.

Nhìn tô canh thịt gà to bự mà mẹ đưa vào, cô biết bữa này mẹ cô nhất định muốn ăn ké.

Con gà cũng không lớn lắm, hơn nửa phần ngon lành đã bị mẹ cô nhanh tay gắp hết vào tô.

Đối với lớp mỡ vàng nổi trên tô canh, Liễu Thanh Thanh cực kỳ chán ghét.

Cô nhét cái bánh bột ngô vào tay mẹ, chừa ra cái bát, chỉ lấy ít canh trong, múc thêm vài miếng thịt rồi đẩy phần còn lại qua cho mẹ.

“Mày đúng là không biết thứ gì quý.” Mẹ Liễu chậc lưỡi, thấy con gái vẫn dửng dưng thì cũng mặc kệ, vừa ăn vừa lắc đầu chê bai: “Mẹ chồng mày cũng chẳng biết phối cái gì cho tử tế, cái bánh bột ngô đen sì, cứng quèo thế này, phí cả nồi thịt.”

Liễu Thanh Thanh đồng cảm: “Trong này trộn cái gì vậy? Khô rát cổ.”

“Cám mì chứ gì.”

Hai mẹ con ăn rôm rả, nhưng bên ngoài thì không vui vẻ gì.

Dù không muốn làm thịt gà, nhưng đến lúc gà dọn lên bàn, chị dâu Tống là người giành ăn nhanh nhất.

Vừa cầm miếng thịt, chị ta cắn sơ qua rồi vứt sang một bên, lại giành miếng khác.

Bà Liễu đã bưng đi phần lớn, còn lại chẳng được mấy miếng, không nhanh tay là không còn.

Đợi cái thau cạn sạch, chị ta mới từ tốn nhặt lại mấy miếng xương đã gặm dở, chắt chiu nhấm nháp phần thịt và nước còn sót lại.

Mẹ Tống nhìn cảnh ấy mà tim như bị bóp nghẹt, trong nhà sao lại rước về hai đứa chẳng biết điều thế này cơ chứ.