Vì mới đọc chưa lâu nên cô còn nhớ rõ nội dung của Cô Gái Ngây Thơ Xuyên Về Những Năm Bảy Mươi.
Nữ chính xuyên thành một nữ trí thức trẻ tên Lâm Dư Mặc, vì tình yêu mà về vùng quê công tác.
Tay vả tên đàn ông tồi, giả chị em thân thiết, dạy dỗ mấy bà tám hay nói xấu, gây chuyện.
Chuỗi tình tiết sảng văn dẫn đến một cuộc tình hoàn hảo.
Liễu Thanh Thảo chỉ là một nữ phụ pháo hôi, thoáng lướt qua vài lần, cũng là người giữ "bàn tay vàng" cực kỳ quan trọng.
Miếng ngọc trong tay cô chính là bàn tay vàng mà nữ chính sắp sửa nhận được.
Mà thứ này, Liễu Thanh Thảo không phải lấy từ nhà họ Liễu.
Năm chín tuổi, cô ta nhặt được nó trong một trận thiên tai nghiêm trọng.
Nửa đầu năm đó hạn hán, nửa sau lũ lớn.
Nhiều người chết đói, chết chìm.
Miếng ngọc này không biết trôi từ đâu đến.
Sau khi nước rút, Liễu Thanh Thảo nhặt được, coi như bảo vật, luôn mang bên mình.
Chưa từng kể với ai, vì thế sau khi cô ta chết, mẹ Liễu dù lão luyện móc tiền từ quần con gái cũng không biết đến sự tồn tại của nó.
Trong nguyên tác viết rằng, sau khi Liễu Thanh Thảo được chôn, quần áo không đáng giữ lại đều bị đốt tại mộ.
Mao Đầu vì áy náy nên phụ giúp đốt đồ, tình cờ phát hiện ra miếng ngọc nhỏ.
Cậu bé giữ nó bên mình, sau này vì được nữ chính giúp đỡ nên tặng lại cho cô ta.
Nữ chính vô tình bị thương, từ đó mở được không gian trong ngọc.
Có thể nói, mỗi hành động của nữ chính đều có thu hoạch, không gì là vô ích.
Những tình tiết sau thì Liễu Thanh Thanh không rõ nữa.
Cô mới chỉ đọc chưa đến một phần năm trong tổng số một triệu chữ.
Đọc tới đoạn mở khóa bàn tay vàng thì đã mất ý thức.
Kịch bản trong tay còn chưa cầm đủ.
Thật khiến người ta nghẹt thở.
Lợi dụng máu sau đầu còn đang nóng hổi, Liễu Thanh Thanh cầm miếng ngọc bội chà nhẹ lên vết thương.
Có sẵn máu thì đỡ phải cắt tay lấy máu rồi.
Một luồng sáng mờ nhạt dần tỏa ra từ tay cô, miếng ngọc cũng từ từ biến mất khỏi tầm mắt.
Bước vào không gian, Liễu Thanh Thanh thành thạo như về nhà mình.
Không buồn để ý đến bốn phía trống rỗng, cô đi thẳng vào căn chòi gỗ nhỏ.
Không nằm ngoài dự đoán, đúng như sách viết, bên trong chỉ có một máy quay số.
Cái máy này không bao giờ quay trượt, với một kẻ “đen như chó mực” như Liễu Thanh Thanh thì đúng là cứu tinh.
Dù sao thì nó cũng cần nạp tiền mới dùng được.
Cô lôi ra hai đồng tiền mà chị dâu đưa, định nạp thử xem thế nào.
Trên màn hình nhỏ hiện lên dòng chữ: “Xác nhận nạp tiền?”.
Giá thị trường là hai đồng một lần, thật khiến cô thấy xót tiền, nhưng vẫn bấm “Có”.
Cô lầm rầm khấn: “Tam Thanh tổ sư, Vương Mẫu nương nương, Ngọc Hoàng đại đế, Như Lai Phật tổ, Chúa Jesus, Thượng Đế... phù hộ con trúng được giải to. Thiêng linh linh, địa linh linh, Thái Thượng Lão Quân mau hiển linh, Allah ban phước cho con, Amen!”
Tà tây đông nam gì cô cũng vái một vòng cho chắc ăn.
Sau màn khởi động và hít thở lấy tinh thần, Liễu Thanh Thanh đập mạnh nút quay.
Màn hình nhấp nháy hiện chữ: [Được thưởng: một mẫu đất có thể trồng trọt.]
Liễu Thanh Thanh sững sờ như hóa đá.
Ở thôn Đào Sơn này thì đất thiếu gì, thưởng đất là có ý gì chứ?
Mấy nữ chính người ta vừa vào đã quay năm lần, toàn trúng suối linh dưỡng da trắng mịn hoặc đan dược trị bá bệnh.
Ha, đúng là không phải con ruột của cốt truyện nên đãi ngộ khác biệt hẳn.
Liễu Thanh Thanh quay gót bỏ đi.
Trước cửa, một khoảnh đất hoang cỏ mọc um tùm hiện ra.
Thế này là còn bắt cô tự đi nhổ cỏ trước à?
Không thèm phí thêm ánh mắt nào, cô lập tức rời khỏi không gian.
Giờ cần thử năng lực “trữ vật”.
Cái gối trên giường bị cô thu vào rồi lại lấy ra.
Trừ việc không thể lấy đồ từ xa thì mọi thứ đều ổn.
Dù năng lực quay số có hạn, chỉ riêng chức năng trữ đồ đã đủ khiến người ta phát cuồng rồi.