Thập Niên 70: Pháo Hôi Ăn Hại

Chương 9

Bộ đồ trên người cô đã được thay, chiếc qυầи ɭóŧ giấu tiền ban nãy cũng bị mẹ lục lấy mất.

Nhưng thật ra cô còn tiền khác.

Số tiền thường dùng mới để sát người, còn năm mươi đồng tiền sính lễ – “khoản tiền lớn” – thì đã được giấu kỹ từ lâu.

Chỉ là... lấy ra hơi phiền một chút.

Cô đi đến tủ lớn kê sát tường, xoa tay rồi ôm một bên tủ từ từ kéo ra.

Đến khi để lộ mảng tường phía sau, cô bắt đầu đếm gạch từ dưới lên, đến viên thứ tám thì dừng lại, rút dao rọc vải ra bắt đầu nạy khe gạch.

Một góc túi nilon đen vàng dần lộ ra, Liễu Thanh Thanh nắm lấy rồi lôi hẳn ra khỏi kẽ tường.

Mở ra, bên trong là năm tờ tiền mười đồng.

Cô đẩy tủ về vị trí cũ, thầm bội phục Liễu Thanh Thảo thật biết giấu.

Hơi hưng phấn, cô lại muốn chui vào không gian quay thêm vài lượt nữa.

A! Cờ bạc đúng là gây nghiện thật.

Chưa kịp vào lại, bên ngoài đã bắt đầu náo nhiệt.

Chắc là đến trưa, dân làng đi làm về rồi.

,,,

Mẹ Liễu vừa tan ca đã chào con dâu một tiếng rồi hớt hải chạy sang nhà họ Tống, miệng thì không ngừng than vãn:

“Con gái tôi khổ sở vậy, phải bồi bổ cho tốt vào.”

Mẹ Tống cũng chẳng còn cách nào, đành moi ra hai quả trứng gà đem luộc.

“Bị thương gân cốt còn phải trăm ngày dưỡng thương, con gái tôi thì đập hẳn đầu ra, suýt nữa gặp Diêm Vương rồi đấy! Sống sót được đã là phúc lớn rồi, không hầm gà thì còn ra gì!” Mẹ Liễu vừa thấy trứng đã nhăn mặt không hài lòng.

“Bác Liễu này, nhà ai mà còn gϊếŧ gà bồi bổ? Có phải đẻ con đâu chứ.” Điền Thúy Hương châm chọc.

Mẹ Liễu hất cằm:

“Con rể tôi có trợ cấp đàng hoàng, mười đồng đấy, nuôi vợ còn không nổi à? Một bát canh gà cũng không nổi?”

“Hừm, tôi…”

Tống Cảnh Xuân vội kéo tay vợ.

“Ông kéo tôi làm gì?” Điền Thúy Hương lập tức quay sang trút giận vào chồng.

Mẹ Tống vội dàn xếp:

“Chị thông gia à, trưa rồi chắc cũng không kịp nữa, tôi luộc cho Thanh Thảo một bát mì trứng, ngày mai chúng ta hầm gà bồi bổ nhé.”

Mắt mẹ Liễu đảo một vòng:

“Ngày mai gì chứ, chiều tan ca là đủ thời gian rồi. Mổ gà là nghề của tôi mà. Thôi để tôi tự nấu cho con gái tôi, mọi người ăn cơm đi, cơm để nguội mất ngon.”

“Không không, tôi nấu nhanh lắm.” Mẹ Tống cuống cuồng từ chối, sao dám để bà ấy vào bếp nhà mình.

“Vậy để tôi phụ giúp.” Mẹ Liễu xắn tay áo đi theo vào bếp.

Dưới sự “hỗ trợ” của mẹ Liễu, nồi mì nấu thành nguyên một nồi to tổ bố, không chỉ đập một quả trứng mà còn thêm hai cái trứng ốp nữa.

Ba đứa trẻ nhà cả Tống nhìn tô mì mà chảy nước miếng.

Mẹ Tống nở nụ cười gượng gạo:

“Chị thông gia à, nấu nhiều quá, chia bớt cho tụi nhỏ nhé…”

Mẹ Liễu coi như không nghe thấy, nhanh tay múc mì vào cái tô sành to nhất, loáng một cái đã bước vào phòng của Liễu Thanh Thanh.

“Con gái ngoan, mau dậy ăn cơm nào! Nhìn xem mẹ nấu gì cho con nè, mì hai loại bột, còn có ba quả trứng đấy!”

Giọng gọi quen thuộc của mẹ Liễu vang vọng từ xa, người còn chưa tới mà tiếng đã tới trước.

Liễu Thanh Thanh ngạc nhiên hỏi:

“Mẹ đến khi nào vậy?”

“Mẹ không đến thì con chỉ có mà gặm bánh bột đen thôi! Đồ chẳng ra gì, còn ghét mẹ đến thăm nữa cơ đấy.” Mẹ Liễu nghe thấy thế liền không vui.

Liễu Thanh Thanh vội nịnh:

“Mẹ tốt với con nhất, may mà mẹ đến. Mẹ ăn cơm chưa ạ?”

“Chưa, tan ca cái là chạy tới đây luôn.” Bà ấy dúi bát mì vào tay con gái, mắt không rời tô mì lấy một giây.

“Hay mẹ ăn trước đi?”

Mẹ Liễu lập tức nhe răng cười, lộ ra cả răng hàm trong.

“Con ăn trước đi, mẹ uống chút nước lèo là được rồi.”

Liễu Thanh Thanh: Ánh mắt nhiệt tình quá mức, làm người ta ngượng chết mất.

“Mẹ lấy thêm cái bát nữa đi, con chia cho mẹ một ít.”

Mẹ Liễu lườm cô một cái:

“Con ngốc à? Mau ăn đi, ăn xong mẹ húp vài miếng là được.”