Thập Niên 70: Pháo Hôi Ăn Hại

Chương 7

Muốn kết thân với nhà họ Tống, mẹ Liễu bám riết không tha mấy ngày trời, vừa khóc lóc vừa kể lể con gái út nhà mình vì không có cha nên chẳng ai chịu cưới.

Toàn là lời bịa đặt cả, mẹ Liễu có hai con trai hai con gái, trừ Liễu Thanh Thảo thì ai cũng đã có gia đình.

Vợ chồng nhà họ Tống cương quyết không đồng ý. Chuyện năm xưa là nhờ cha Liễu cứu, bồi thường cũng cam tâm tình nguyện. Dù hai trăm đồng đó phải vay mượn khắp nơi, sau này con trai út đi lính mới từ từ trả được hết, họ cũng chưa từng than một lời, nhưng chuyện cưới vợ thì là đại sự cả đời.

Cuối cùng, trước sự bền bỉ và mặt dày không đối thủ của mẹ con họ Liễu, Tống Cảnh Lâm cũng đành gật đầu chấp nhận hôn sự.

Mẹ Liễu vừa thấy chuyện thành thì lập tức mở miệng đòi hỏi, nào máy khâu, nào xe đạp, nào sính lễ một trăm đồng, cái nào cũng không được thiếu.

Ở thôn Đào Sơn, từng đó tiền đủ cưới mười cô vợ rồi.

Tống Cảnh Lâm đồng ý chuyện hôn sự, nhưng không chấp nhận danh sách sính lễ hoang đường đó.

Mẹ Liễu quấn lấy Tống Cảnh Lâm mãi cho đến khi anh sắp phải quay lại đơn vị mới sốt ruột đồng ý giảm bớt, chỉ cần năm mươi đồng tiền sính lễ.

Bà ta sợ nếu không chớp lấy cơ hội này thì con vịt tới miệng cũng bay mất.

Ngày trước khi Tống Cảnh Lâm rời nhà, Liễu Thanh Thảo đã gả vào nhà họ Tống.

Mẹ Liễu lải nhải cả mấy ngày trời, cuối cùng sính lễ cũng chẳng được xu nào.

Ngay trong ngày nhận lễ, Liễu Thanh Thảo đã nhanh tay lấy tiền nhét vào túi may bên trong qυầи ɭóŧ.

Sau đó cố ý lẩn vào chỗ đông người, mẹ Liễu không thể nào thò tay vào túi con gái ngay trước mặt người ngoài được.

Cô ta cứ thế đem tiền đi mất.

Vào nhà họ Tống rồi, Liễu Thanh Thảo cũng chẳng yên phận. Ở nhà mẹ đẻ dù bị mẹ Liễu chèn ép vẫn còn biết làm việc, đến nhà họ Tống thì lại bắt đầu làm mình làm mẩy.

Không đi làm, không nấu cơm, còn tranh ăn đồ vặt của mấy đứa trẻ nhà anh cả Tống.

Tác oai tác quái gần một năm, bản thân thì trắng trẻo mịn màng.

Con trai lớn nhà anh cả – Mao Đầu – đã mười hai tuổi, không dễ bắt nạt như hai đứa em nhỏ.

Con trai mà, leo cây lội sông, sức lực vô biên.

Một lần, Liễu Thanh Thảo đang mắng dọa đứa em gái năm tuổi thì bị Mao Đầu vừa chạy về nhà uống nước, bắt gặp.

Thấy em gái mình bị bắt nạt, Mao Đầu không kìm được liền húc đầu vào bụng Liễu Thanh Thảo.

Liễu Thanh Thảo không đứng vững, ngã ngửa ra đất.

Mao Đầu sợ quá chạy đi gọi người lớn ngoài đồng, nhưng không dám nói là do mình làm.

Lúc người nhà họ Tống chạy về thì chỉ thấy cô ta nằm trong sân, dưới đầu là một vũng máu lớn.

Mời bác sĩ thôn đến bắt mạch, đã không còn thở nữa.

Đoạn ký ức đến đây thì Liễu Thanh Thanh giật bắn mình tỉnh dậy.

Cái này… cái này là sao…

Cô bật dậy, cài chốt cửa, xông tới góc tường mở tủ lục lọi.

Lôi ra một chiếc áo bông cũ kỹ.

Chiếc áo này chắp vá đầy miếng, vải may miếng mỏng miếng dày lẫn lộn.

Nhưng thứ cô cần tìm không nằm ở các miếng vá bên ngoài.

Lật mặt trong của áo, cũng thấy chằng chịt vá víu.

Liễu Thanh Thanh rút dao rọc vải, cẩn thận rạch đường chỉ xung quanh miếng vá dưới nách.

Miếng vải đó có màu xám xanh giống y như lớp lót áo, không nhìn kỹ sẽ không nhận ra là đã vá.

Khi một bên được tháo ra, cô rút từ bên trong ra một miếng ngọc nhỏ.

Vào những năm bảy mươi, thứ này bị xem là mê tín, không nên mang.

Nguyên chủ rất ham tiền, nhưng tiếc của không nỡ vứt, nên giấu nó vào trong áo bông.

Loại áo bông mặc đã nhiều năm, hết thêm rồi lại vá, nhà nào cũng có, chẳng ai quan tâm.

Thông qua luồng ký ức vừa rồi, Liễu Thanh Thanh đã xác định rõ:

Đây chính là thế giới trong cuốn tiểu thuyết cô đọc trước khi chết.