Thập Niên 70: Pháo Hôi Ăn Hại

Chương 6

Nói sao nhỉ? Những người cùng điều kiện và tuổi tác với cô thì lại không muốn lấy kiểu phụ nữ lớn tuổi có nhà, có xe, có tiền tiết kiệm như cô.

Họ thích mấy cô gái ngoài hai mươi, chưa có gì trong tay.

Sau này Liễu Thanh Thanh mới hiểu cách nghĩ của đám người đó, một là thấy cô lớn tuổi, hai là sợ nếu sống chung rồi cãi nhau, mấy cô gái tay trắng thường sẽ phải nhún nhường. Còn kiểu phụ nữ có chỗ dựa như cô thì lại có thể dọn về nhà riêng, thậm chí chẳng ngại ly hôn, nói trắng ra là khó kiểm soát.

Liễu Thanh Thanh cũng từng gặp người nhắm vào điều kiện của mình, gặp vài lần là bắt đầu bóng gió toan tính tiền nong.

Ấn tượng sâu nhất là buổi xem mắt cuối cùng cô tham gia. Lúc đó cô đã ngoài ba mươi, đối phương là một ông chú trung niên hói đầu, mở miệng đã chê cô già, sau đó lại khen cô trẻ trung hơn tuổi thật, kiểu như vừa tát một cái, vừa nhét cho viên kẹo.

Đối với Liễu Thanh Thanh, mấy lời này thật nực cười.

Sau đó gã còn nói mong cô bán nhà, hai người cùng nhau trả khoản vay mua nhà hiện tại của gã.

Quá trời vô lý luôn rồi.

Từ đó cô không còn hứng thú với chuyện kết hôn nữa.

Sau khi bố mẹ mất, cũng không còn ai giục cô lấy chồng.

Liễu Thanh Thanh nhắm mắt trầm ngâm, nhớ lại trước đó mình đang làm gì?

Sao lại đột ngột đến đây?

Hình như là đang lướt Douyin, vô tình thấy cái tin cô không ưa, một người chơi game xuyên đêm đột tử.

Cô sợ quá liền mở app đọc tiểu thuyết, chọn một quyển để dọa mình tỉnh táo lại.

Đọc đến mờ cả mắt, tỉnh dậy thì đã tới chỗ này.

Cô... chết đột ngột sao?

Đang nghĩ vẩn vơ thì trí nhớ tràn vào như thủy triều, Liễu Thanh Thanh cảm thấy có một luồng sức mạnh lớn đến mức như muốn phá toang đầu cô vậy.

Nguyên chủ là Liễu Thanh Thảo, tên chỉ khác cô một chữ.

Người trước đó gào "con ơi con à" chính là mẹ ruột của Liễu Thanh Thảo.

Đừng thấy bà ấy suốt ngày "con ơi con à" mà lầm, nguyên chủ không phải loại dễ bắt nạt, khả năng chiến đấu cũng chẳng thua gì bà mẹ.

Bà mẹ thì nổi tiếng khắp mấy thôn làng xung quanh vì sự chua ngoa, còn Liễu Thanh Thảo thì là hậu duệ kế thừa xuất sắc.

Trong thôn, con gái tầm mười sáu, mười bảy đều đã đính hôn, chỉ riêng Liễu Thanh Thảo mười chín rồi vẫn chưa vừa mắt ai.

Cũng không phải chỉ do cô ấy kén chọn. Mấy nhà điều kiện tốt, con trai ưa nhìn thì chê cô ấy lười biếng, mặt dày không biết xấu hổ.

Còn mấy người chịu chấp nhận thì hoặc xấu xí tệ hại, hoặc ôm mộng cưới vợ không cần sính lễ.

Cái suy nghĩ đó khiến mẹ Liễu không chấp nhận được. Gả con gái đi không nói phải phát tài, ít nhất cũng phải được mấy chục đồng bạc.

Mà vào năm 1970, cả nhà ở thôn Đào Sơn tiêu cả năm chưa chắc đã hết mười đồng.

Thế là Liễu Thanh Thảo cứ lỡ làng đến mười chín tuổi, dần dần thành gái ế không ai ngó ngàng.

Có thể gả được cho người thành đạt nhất thôn – Tống Cảnh Lâm, là nhờ cha Liễu Thảo… đen đủi.

Người ta vẫn nói dù biết bơi cũng đừng dễ dãi nhảy xuống cứu người đuối nước, vì người đang chết đuối mà túm được gì thì sẽ coi như cọng rơm cứu mạng, sức lực lại kinh người.

Cha Liễu đúng là như vậy, cứu được đứa trẻ cùng thôn tên Mao Đầu, nhưng bản thân thì vì chuột rút và kiệt sức mà không sống nổi.

Cha Liễu mất vì cứu người. Mẹ Liễu tất nhiên không để yên, lấy cớ này mà làm ầm lên mấy trận.

Nhà họ Tống phải bỏ ra hai trăm đồng mới coi như dẹp yên.

Mao Đầu là cháu đích tôn nhà họ Tống.

Vài năm sau, mẹ Liễu đang đau đầu vì chuyện gả chồng cho cô con gái út, đang đắn đo không biết có nên hạ thấp sính lễ không, thì gặp ngay cậu con thứ nhà họ Tống là Tống Cảnh Lâm đang nghỉ phép về quê.

Bà mẹ lập tức nhớ ra trong thôn còn người này, hai mẹ con bàn nhau, Tống Cảnh Lâm đúng là lựa chọn lý tưởng, ngoại hình được, mỗi tháng còn có phụ cấp.