Một ông già tóc đã bạc nửa đầu, mặt gầy, da xám xịt đứng bên giường hỏi: "Cô bé, giờ thấy thế nào rồi?"
Liễu Thanh Thanh khẽ gật đầu coi như chào hỏi: "Cháu hơi đau đầu."
"Để chú xem nào." Uông Hữu Đức vạch tóc cô ra xem: "Có rỉ máu chút, không sao đâu."
Ông ấy lục lọi trong túi đeo, lấy ra một cái lọ nhỏ, đổ một đống bột lên đầu cô coi như là xong.
"Chú ơi, không bôi tí cồn i-ốt khử trùng sao?" Liễu Thanh Thanh nhìn động tác đơn giản của ông ấy, lo mình nhiễm trùng rồi lại "toi" luôn.
Uông Hữu Đức giật giật khóe miệng: "Thuốc bột này lành lắm, yêu cầu gì lắm thế, làng mình đào đâu ra mấy thứ đó."
Liễu Thanh Thanh nằm im, thầm than thở, đúng là điều kiện thiếu thốn, khám kiểu qua loa thế này mà cũng được.
Đột nhiên nhớ ra chuyện quan trọng, cô gọi với theo Uông Hữu Đức đang định rời đi: "Chú ơi, cháu không chỉ đau đầu, mà còn không nhớ gì cả?"
Chuyện này phải làm rõ sớm.
Từ lúc tỉnh dậy đến giờ, Liễu Thanh Thanh chẳng có chút ký ức nào của nguyên chủ cả, cái tên người ta gọi cô cũng không khớp, nhìn dáng vẻ quần áo của đám người kia, rõ ràng không phải thời đại của cô. Mà giờ là năm bao nhiêu, cô cũng chẳng biết.
"Hả, con nói gì cơ?" Không đợi Uông Hữu Đức trả lời, mẹ cô đã nhảy dựng lên: "Con không nhớ gì hết á?"
Liễu Thanh Thanh chớp chớp mắt, đảo mắt nhìn một vòng: "Không nhớ gì hết."
"Trời đất ơi, chú Uông à, chú mau xem giúp chúng tôi đi, chuyện này phải làm sao bây giờ?" Bà ấy vừa nói vừa đập đùi đen đét.
Uông Hữu Đức liên tục xua tay: "Tôi chữa không được đâu. Hay là mấy người đưa con bé lên huyện khám thử đi. Dù tôi chưa từng thấy, nhưng cũng nghe nói rồi, đây chắc là đầu bị va đập mạnh, người ta gọi là gì ấy nhỉ, kiểu như bị va đập là mất hết ký ức. Cái bệnh này dù có vào viện cũng chưa chắc chữa được."
Mặt mẹ Liễu biến sắc, tay bám chặt cánh tay Liễu Thanh Thanh run lên bần bật.
Sau một hồi gặng hỏi, bà ấy mới nhận ra con gái mình thực sự không nhớ gì cả.
Bà ấy vừa gào khóc vừa lôi kéo một người phụ nữ mặt mày ủ ê, miệng mắng chửi "mụ già nhà họ Tống", rồi cả hai kéo nhau ra khỏi phòng Liễu Thanh Thanh.
Người đàn ông đứng bên thấy vậy bước lại hỏi: "Em gái, em còn nhớ anh không?"
"Không nhớ."
"Vậy sao được? Em mới tỉnh dậy còn gọi mẹ đó thôi!" Người đàn ông đầy vẻ không tin, nét mặt chẳng khác gì đang nói cô đang giả vờ.
Liễu Thanh Thanh nằm trên gối, trợn mắt: "Tỉnh dậy đã thấy bà ấy gọi tôi là con gái, tôi không nhớ chứ có bị ngu đâu."
Người đàn ông gãi đầu cười ngờ nghệch: "Xem ra em tỉnh dậy còn lanh lợi hơn trước đấy."
Liễu Thanh Thanh lườm anh ta một cái.
Một đám người chen chúc trong ngoài cửa, y như đang xem vật lạ.