Thập Niên 70: Pháo Hôi Ăn Hại

Chương 2

Vài người tiến lên, tay chân lóng ngóng giúp cô đứng dậy khỏi tấm ván gỗ.

Liễu Thanh Thanh mang theo cảm giác choáng váng, được người ta dìu vào trong nhà, thay tấm ván gỗ bằng một chiếc giường khác.

Ừm, điều kiện khá hơn nhiều rồi, ít nhất phía dưới rộng rãi, lại còn có chăn đệm.

"Thảo Nhi, sao rồi, còn thở được không, còn đau không? Cái đồ xúi quẩy này, con nói thật cho mẹ nghe, có phải nhà họ Tống bắt nạt con không, con chết thế nào… ờ không, sao lại thế này? Nếu bị ức hϊếp gì con cứ nói với mẹ, mẹ sẽ lấy lại công bằng cho con. Lần này tỉnh lại rồi, con cứ nói thật đi, nếu người nhà họ Tống dám bắt nạt con, xem mẹ có xé xác bọn họ ra không!"

Người phụ nữ thao thao bất tuyệt, ban đầu còn ân cần hỏi han, sau chuyển sang kích động hẳn.

Liễu Thanh Thanh chỉ cảm thấy đầu óc ù ù, như có ong bay loạn xạ.

Cô xua tay, ngắt lời: "Con đau đầu, mẹ để con nghỉ một lát đi."

Từ lúc vào trong sân đến giờ, Liễu Thanh Thanh vẫn âm thầm quan sát tình hình xung quanh, im lặng không nói gì.

Cho đến khi người phụ nữ này đối xử với cô rất thân mật, còn nhiều lần gọi cô là con gái.

Cô không dám phản bác, trong lòng lờ mờ đoán ra tình hình nên cứ thuận theo mà diễn.

"Được được, đồ xui xẻo này, con cứ nằm nghỉ đi, mẹ đi nói chuyện với bọn họ." Vừa nói, bà ấy vừa xắn tay áo bước ra ngoài, dáng vẻ hùng hổ như sắp gây chuyện.

Liễu Thanh Thanh nằm nghiêng quan sát căn phòng, bốn bức tường nhỏ dường như mới quét lại nhưng cũng không trắng nổi. Bên tường có đặt mấy cái rương gỗ sơn đen, trần nhà lộ ra xà gỗ, trên đó còn treo đầy mạng nhện.

Chiếc giường gỗ bên dưới cô đang nằm cũng chỉ được ghép từ vài tấm ván, nhưng so với cái hồi nãy nằm thì tốt hơn nhiều.

Ngoài ra chẳng có gì khác.

Người thân thì xa lạ, quần áo lỗi thời, nhà cửa đơn sơ đến khó tin, cả hình ảnh thoáng thấy trong gương ban nãy… Tình huống này rõ ràng là xuyên không rồi còn gì?

Chưa được bao lâu, Liễu Thanh Thanh đã nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài.

Vài người phụ nữ tranh cãi ầm ĩ, chẳng mấy chốc tiếng bước chân từ xa kéo gần lại.

"Chú Uông, mau đến xem em gái cháu đi." Một giọng nam vang lên ngoài cửa.

"Uông Hữu Đức, ông suýt nữa hại chết con gái tôi, lần này mà không khám tử tế, ông không xong với tôi đâu!" Vẫn là giọng của bà mẹ vừa rồi.

"Bà già này, không tin tôi thì đưa lên bệnh viện trên thành phố ấy. Hôm qua tôi chỉ mới nhìn qua một chút thôi, đừng có đổ hết lên đầu tôi."

"Lại nói, con gái bà lúc đó đúng là đã tắt thở rồi, ai nhìn cũng nhận ra. Người chết mà sống lại cũng có, nhưng kiểu nằm cả ngày rồi mới tỉnh lại như con bà thì tôi chưa từng thấy…" Chưa dứt lời, ba người đã bước vào phòng, ngoài cửa vẫn còn nhiều người đứng xem.