Hắn chống tay lên bàn, ánh mắt sâu như vực thẳm. "Cô đang chơi một trò chơi nguy hiểm, Khương Dạ."
Cô mỉm cười, ánh mắt không hề dao động. "Anh cũng vậy."
Lâm Thiên Dực nhìn cô chăm chú, rồi đột nhiên vươn tay, nhẹ nhàng xoay ngược một quân cờ trên bàn.
"Vậy thì…" Hắn chậm rãi nói. "Chúng ta hãy tiếp tục chơi đi."
"Nhưng lần này, ván cờ không chỉ giới hạn trên bàn gỗ nữa đâu."
Tiếng đồng hồ trên tường vang lên báo hiệu thời gian đã hết.
Viên cai ngục đứng ngoài cửa gõ mạnh một cái, giọng nói khô khốc vang lên: “Hết giờ. Phóng viên Khương, cô phải rời đi.”
Khương Dạ nhướng mày, lướt mắt qua bàn cờ. Ván đầu tiên, cô thua. Nhưng cô không cảm thấy thất vọng.
Ngược lại, cô có cảm giác… mình vừa đặt chân vào một cuộc chơi thú vị hơn rất nhiều.
Cô đứng dậy, cầm túi xách lên. "Xem ra tôi phải đi rồi."
Lâm Thiên Dực vẫn ngồi yên, không có chút biểu hiện nào tỏ ra tiếc nuối hay bất mãn. Hắn chỉ khẽ tựa lưng vào ghế, ánh mắt sắc bén vẫn dõi theo cô.
"Lần sau gặp lại?"
Cô nghiêng đầu, nở một nụ cười lười biếng. "Tôi không chắc. Tôi rất bận."
Ánh mắt hắn tối lại. "Bận?"
Cô nhún vai, giọng nói mang theo sự tự tin đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
"Tôi là sát thủ trong giới nhà báo mà. Ai bị tôi nhắm đến đều không có kết cục tốt đẹp. Hôm nay là anh, nhưng ngày mai có thể là một người khác."
Lâm Thiên Dực im lặng trong vài giây, rồi bất chợt bật cười khẽ.
"Khương Dạ, cô nghĩ cô có thể rời khỏi ván cờ này dễ dàng sao?"
Cô nhíu mày. "Ý anh là gì?"
Hắn chỉ cười, không trả lời. Nhưng ánh mắt hắn, sâu thẳm như một vực xoáy, khiến cô có cảm giác cô đã vô tình bước vào một vòng vây vô hình mà hắn tạo ra.
"Đi cẩn thận nhé, phóng viên Khương."
Hắn nhàn nhã nói. "Lần sau gặp lại… sớm thôi."
Cô không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng quay người rời khỏi phòng giam.
Nhưng khi bước ra hành lang dài, cảm giác lạnh lẽo của nhà tù bỗng dưng khiến cô rùng mình một chút.
Khương Dạ bước ra khỏi nhà tù với một tâm trạng khó tả.
Cô không thua, nhưng cũng không thể nói là thắng.
Cuộc phỏng vấn hôm nay không diễn ra như những gì cô dự tính.
Lâm Thiên Dực không phải kiểu người dễ bị dẫn dắt. Ngược lại, hắn đã kéo cô vào nhịp điệu của hắn một cách quá tự nhiên.
Lúc bước vào, cô nghĩ mình là kẻ đi săn. Nhưng lúc rời đi, cô không chắc ai mới là người thực sự kiểm soát cuộc chơi này.
Cô khẽ thở dài, bước vào thang máy của chung cư, bấm tầng.