Dù sao thì, chuyện của ngày hôm nay cũng đã kết thúc.
Căn hộ của cô không quá rộng, nhưng được bày trí gọn gàng và tinh tế. Tông màu trầm mang lại cảm giác ấm áp giữa thành phố ồn ào.
Khương Dạ quăng túi xách xuống ghế sofa, cởϊ áσ khoác rồi đi thẳng vào bếp.
Cô cần một lon bia.
Mở tủ lạnh, cô nhanh chóng lấy ra một lon, bật nắp, rồi tựa người vào quầy bếp, hớp một ngụm lớn. Vị đắng lan trên đầu lưỡi, lạnh buốt nhưng không đủ để dập tắt sự mệt mỏi trong cô.
Cô với tay lấy điện thoại, mở danh bạ, tìm đến cái tên quen thuộc… Hạ Trạch.
Màn hình nhanh chóng kết nối cuộc gọi video. Chỉ vài giây sau, khuôn mặt điển trai của anh xuất hiện.
"Dạ Dạ, anh vừa định gọi cho em đấy."
Cô bật cười, tựa cằm lên đầu gối.
"Vậy à? Anh quay phim xong chưa?"
"Vẫn chưa, hôm nay lịch trình hơi dày. Nhưng mà nhìn thấy em là anh hết mệt ngay."
Anh cười, ánh mắt dịu dàng qua màn hình.
"Dẻo miệng thế." Cô lắc đầu, nhưng khóe môi cũng khẽ cong lên.
"Không phải dẻo miệng, mà là sự thật."
Anh nghiêng đầu, ánh mắt chăm chú quan sát cô.
"Nhìn em có vẻ mệt mỏi. Hôm nay có chuyện gì sao?"
Khương Dạ ngừng lại một chút, rồi hớp thêm một ngụm bia.
"Hôm nay em vừa phỏng vấn một người."
"Ai vậy?"
Cô dựa người vào sofa, giọng điệu có chút lười biếng.
"Lâm Thiên Dực."
Bên kia màn hình, ánh mắt Hạ Trạch hơi trầm xuống.
"Trùm tội phạm đó?"
"Ừ, chính là hắn."
Hạ Trạch nhíu mày, giọng nói trở nên nghiêm túc hơn.
"Chủ biên của em để em đi phỏng vấn một kẻ như vậy sao? Em không thấy nguy hiểm à?"
"Đây là công việc của em mà."
Cô nhún vai, tỏ vẻ không bận tâm.
"Hơn nữa, hắn đang ở trong tù. Có thể làm gì em được chứ?"
"Đừng xem thường hắn, Dạ Dạ."
Giọng anh thấp xuống.
"Một kẻ như Lâm Thiên Dực, dù có bị giam cũng không phải dạng dễ đối phó. Em phải cẩn thận."
Khương Dạ cười nhẹ.
"Em biết chứ. Nhưng chẳng phải em rất giỏi sao?"
Anh thở dài, nhìn cô đầy bất lực.
"Em giỏi thật, nhưng em cũng cứng đầu nữa."
Cô chớp mắt. "Anh lo cho em à?"
"Đương nhiên rồi."
Anh nhìn cô chằm chằm. "Em là bạn gái của anh, sao anh không lo được?"
Cô bật cười, nhấc lon bia lên, cụng nhẹ vào màn hình điện thoại.
"Vậy uống với em một ly đi, coi như giúp em xả stress sau một ngày dài."
Hạ Trạch nhíu mày. "Em lại uống bia? Không phải em nói dạo này muốn giảm bia rượu sao?"
"Chỉ một lon thôi mà."
Cô hớp thêm một ngụm, giọng điệu lơ đãng.