Ánh Mắt Sau Song Sắt

Chương 7

Lâm Thiên Dực khẽ cười, ánh mắt lấp lóe tia nguy hiểm.

"Cô rất tham vọng."

Cô nhún vai. "Tôi chỉ muốn có được những gì mình xứng đáng."

Hắn gật gù, vẻ tán thưởng.

"Vậy thì tiếp tục đi, Khương Dạ. Xem xem, cô có đủ khả năng giành phần thắng trong trò chơi này không."

Viên cai ngục đứng ngoài nhìn đồng hồ, càng lúc càng ngạc nhiên.

Đã hơn 30 phút trôi qua, nhưng không hề có tiếng cãi vã hay tranh luận như những cuộc phỏng vấn trước đây.

Thay vào đó, từ bên trong phòng vang lên những âm thanh chậm rãi:

Tiếng quân cờ chạm vào mặt bàn.

Tiếng cười khẽ trầm thấp.

Người đàn ông ngồi trong căn phòng đó… Lâm Thiên Dực… kẻ mà ai cũng nói là lạnh lùng và tàn nhẫn, giờ đây lại đang chơi cờ cùng một nữ phóng viên, đầy kiên nhẫn và thích thú.

Tại sao lại có thể khiến hắn chịu ngồi im suốt nửa tiếng đồng hồ như vậy?

Tiếng quân cờ chạm nhẹ lên mặt bàn gỗ vang lên trong căn phòng yên tĩnh.

Khương Dạ nhìn bàn cờ trước mặt, đáy mắt khẽ dao động.

"Chiếu hết."

Giọng nói trầm thấp của Lâm Thiên Dực cất lên, mang theo một tia thích thú lẫn kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Cô siết nhẹ bàn tay, nhìn thế cờ trước mặt. Đúng vậy—cô thua.

Chỉ trong hơn nửa tiếng đồng hồ, Lâm Thiên Dực đã thành công đưa cô vào thế bí. Cô đã cố gắng xoay chuyển, đã liều lĩnh tấn công, nhưng rốt cuộc vẫn không thể đánh bại hắn.

Người đàn ông này… quả thật không đơn giản.

Hắn tựa lưng vào ghế, cười nhạt.

"Đến lúc cô thực hiện lời hứa rồi, phóng viên Khương."

Khương Dạ hít sâu, giữ vững nét mặt bình tĩnh. "Được thôi. Anh có một câu hỏi."

Lâm Thiên Dực chậm rãi xoay quân cờ trong tay, đôi mắt tối đen lấp lóe tia suy tư. Hắn không vội vàng hỏi ngay, mà để cho bầu không khí lặng xuống vài giây, như thể đang tận hưởng khoảnh khắc này.

Rồi, hắn ngước mắt nhìn thẳng vào cô.

"Vì sao cô muốn phỏng vấn tôi?"

Câu hỏi đơn giản. Nhưng Khương Dạ biết rõ, hắn không hề muốn một câu trả lời đơn giản.

Cô nắm chặt bàn tay, suy nghĩ trong vài giây, rồi ngẩng đầu đối diện với ánh mắt sắc bén của hắn.

"Tôi muốn có một bài báo để đời."

Lâm Thiên Dực nhướng mày. "Chỉ vậy?"

Khương Dạ không né tránh ánh mắt của hắn. "Và tôi muốn biết sự thật."

"Sự thật về điều gì?"

Cô hơi nghiêng người về phía trước, giọng trầm xuống:

"Về anh."

Một khoảng lặng bao trùm căn phòng.

Lâm Thiên Dực khẽ cười. Không phải kiểu cười khinh miệt, mà là một kiểu cười đầy hứng thú.

"Cô nghĩ cô có thể nhìn thấu tôi?"

"Tôi không chắc." Cô nhún vai. "Nhưng tôi sẽ thử."