Đôi mắt đen sâu thẳm của hắn khóa chặt cô, như muốn nhìn xuyên qua từng lớp phòng bị.
"Chưa ai thoát khỏi sự thao túng của tôi."
Khương Dạ không chớp mắt, bình tĩnh đối diện ánh nhìn của hắn.
"Vậy sao?"
Cô đẩy bàn cờ về phía hắn, "Chơi một ván không? Nếu anh thắng, tôi sẽ trả lời một câu hỏi của anh. Nếu tôi thắng…"
"Cô muốn gì?"
Cô cười nhạt, ngón tay thon dài đặt lên một quân cờ. "Tôi muốn anh nghiêm túc trả lời câu hỏi của tôi."
Lâm Thiên Dực nhìn cô một lúc lâu, rồi bất chợt bật cười.
"Khá thú vị. Nhưng cô có chắc mình đủ khả năng đánh bại tôi?"
"Không thử sao biết?"
Sự tự tin trong giọng nói của cô khiến hắn càng thêm hứng thú. Hắn vươn tay, chậm rãi sắp xếp lại bàn cờ.
"Được thôi, vậy để xem hôm nay ai sẽ là kẻ đi săn."
Một viên cai ngục đứng ngoài nhìn đồng hồ, nhíu mày khó hiểu.
Lần đầu tiên có một phóng viên được gặp Lâm Thiên Dực mà không bị hắn đuổi ra chỉ sau năm phút.
Không những thế, còn có tiếng cười trầm thấp của hắn vang lên trong phòng.
Bên trong phòng giam, ánh đèn vàng nhạt hắt xuống bàn cờ gỗ, phản chiếu từng đường nét tinh xảo của những quân cờ.
Khương Dạ chống cằm, mắt dán chặt vào thế cờ trước mặt. Cô không thể phủ nhận… Lâm Thiên Dực thực sự là một cao thủ.
Hắn không hề vội vã. Mỗi nước đi đều được tính toán chặt chẽ, tựa như hắn đang điều khiển một cuộc chiến thực thụ.
"Cô chơi không tệ."
Lâm Thiên Dực nhẹ nhàng đẩy một quân mã lên trước, khóe môi nhếch lên đầy ẩn ý. "Nhưng vẫn chưa đủ để thắng tôi."
Khương Dạ khẽ nhướng mày.
"Anh luôn tự tin như vậy sao?"
"Tôi không gọi đó là tự tin. Chỉ đơn giản là sự thật."
Cô hít nhẹ một hơi, nhìn thế cờ trước mặt. Nếu cứ tiếp tục thế này, cô sẽ sớm rơi vào thế bị động.
Không được.
Cô không thể để hắn điều khiển trận đấu.
Khương Dạ nhướng mày, đổi chiến thuật. Cô quyết định chơi liều, chủ động hy sinh một quân mã để tạo thế tấn công bất ngờ.
Cô đẩy quân cờ về phía trước, mắt nhìn thẳng vào hắn:
"Đến lượt anh."
Lâm Thiên Dực thoáng sững lại, rồi bật cười khẽ.
"Cô đánh đổi lớn như vậy, có đáng không?"
"Trong một ván cờ, đôi khi phải chấp nhận hy sinh để giành chiến thắng."
Hắn dựa lưng vào ghế, ánh mắt sắc bén càng thêm hứng thú.
"Cô biết không, tôi bắt đầu thích cô rồi đấy."
Khương Dạ không dao động. Cô bình tĩnh đáp:
"Tôi không cần anh thích, tôi chỉ cần anh trả lời câu hỏi của tôi nếu tôi thắng."