Ánh Mắt Sau Song Sắt

Chương 5

Và đó là lần đầu tiên cô đối diện với Lâm Thiên Dực.

Hắn ngồi dựa lưng vào ghế, đôi chân bắt chéo một cách thoải mái. Ngay cả khi bị giam giữ trong một nhà tù an ninh tối đa, hắn vẫn không mang chút dáng vẻ của một tù nhân.

Hắn giống như một vị vua bị cầm tù hơn.

Ánh sáng chiếu xuống, làm nổi bật những đường nét sắc sảo trên khuôn mặt hắn… một vẻ đẹp nguy hiểm đến mức gần như gây nghiện.

Lâm Thiên Dực có một đôi mắt thâm trầm, sâu như vực thẳm, mang theo sự sắc bén của một kẻ luôn nhìn thấu lòng người.

Đôi môi mỏng nhếch lên thành một nụ cười nhàn nhạt, không hề có chút cảm giác bị áp đảo hay khuất phục.

Dù đang mặc bộ đồ tù nhân đơn giản, nhưng khí chất của hắn vẫn không hề suy giảm.

Cổ tay hắn tựa nhẹ lên tay ghế, những ngón tay thon dài vô thức gõ nhịp lên mặt bàn gỗ cũ kỹ. Động tác này trông có vẻ tùy ý, nhưng lại mang theo cảm giác áp lực vô hình.

Khi ánh mắt hắn dừng lại trên người cô, Khương Dạ cảm nhận được một luồng áp lực khó tả… giống như một con sói đang quan sát con mồi của mình.

Hắn cất giọng, chậm rãi nhưng đầy ma mị:

“Ồ? Một phóng viên dám đến gặp tôi trực tiếp sao?”

Cô mỉm cười, bước tới bàn, kéo ghế ngồi xuống.

“Tôi không dám. Tôi chỉ muốn đánh một ván cờ thôi.”

Nói rồi, cô mở túi, lấy ra bàn cờ gỗ và chai rượu whisky đặt xuống trước mặt hắn.

Trong một thoáng, ánh mắt Lâm Thiên Dực hơi nheo lại.

“Cô nghĩ một chai whisky và một bàn cờ sẽ khiến tôi ngoan ngoãn trả lời câu hỏi sao?”

Khương Dạ chống tay lên bàn, hơi nghiêng đầu:

“Không. Tôi chỉ muốn xem… anh có đủ trình độ để chơi với tôi hay không.”

Một khoảnh khắc im lặng trôi qua.

Rồi hắn cười khẽ.

Tiếng cười của Lâm Thiên Dực vang lên trầm thấp, kéo dài như thể hắn vừa nghe thấy một điều thú vị.

Đôi mắt sắc bén ánh lên tia hứng thú hiếm hoi, bàn tay thon dài chậm rãi nâng chai whisky lên, xoay nhẹ trong lòng bàn tay.

"Glenfiddich 18 năm?"

Hắn nhướn mày, ánh mắt lướt qua cô một lượt đầy đánh giá.

"Tôi thích Macallan hơn."

"Tôi biết." Khương Dạ điềm nhiên đáp.

"Nhưng tôi không muốn bị chủ biên nhai đầu chỉ vì một chai rượu."

Lâm Thiên Dực bật cười, đặt chai rượu xuống bàn.

"Khá lắm. Cô chịu khó tìm hiểu về tôi như vậy, chẳng lẽ không sợ mình sẽ sa vào lưới?"

Cô nhún vai, "Tôi không phải kiểu người dễ bị thao túng."

"Ồ?"

Lâm Thiên Dực nghiêng người về phía trước, khuỷu tay chống lên bàn, tạo ra khoảng cách gần hơn giữa hai người.